Onii-chan Dakedo Ai Sae Areba Kankeinai yo ne

chương 5: ngày 31 tháng 3 (ngày thứ bảy sống chung)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ahaha. Ra là vậy cơ à. Thế thì đúng là có hơi quá thật."

Sau khi nghe tôi kể lại, đứa bạn thân Sawatori Ginbee Haruomi của tôi cười nghiêng ngả.

"Nghĩ thử xem, trong cùng một ngày mà có đến hai cô gái khác nhau cùng nhắc nhở cậu. Có chuyện gì không ổn sao, Akito? Đừng nói với tớ là cậu bận đến nỗi không có thời gian để tắm từ lúc bắt đầu dọn nhà đi đấy nhé?"

"Đừng có nhầm. Tớ có tắm rửa đàng hoàng cơ mà."

"Tớ biết mà. Cậu là loại con trai chỉ cần giữ cơ thể sạch sẽ ở mức vừa và tối thiểu cần phải có thôi. Cho nên tớ nghĩ vấn đề chính là cậu bị kẹt ngay chính giữa hai mùi hương đối lập của hai cô gái kia cơ. Chứ tớ thấy bản thân cậu chả có thứ mùi gì gọi là đặc trưng cá nhân cả."

Xì.

Cậu nói thế có khác nào vả bạt tai vào mặt của tớ hả.

"Nhưng không phải cái người kia cũng khá là thú vị đó sao, cái cô gái tóc vàng mà đến tên cậu cũng không biết đó. Nếu tớ mà có ở đấy thì hay biết mấy nhỉ."

"Vâng. Được như thế thì còn gì bằng."

"Ara, đừng dỗi thế chứ. Mặc dù đất nước chúng ta chỉ là một đảo quốc nhỏ, nhưng mà lãnh thổ của nó cũng khá rộng lớn đấy chứ. Khoảng cách từ Tokyo tới Kyoto đủ xa để khiến cho chúng ta không thể qua lại với nhau theo ý muốn của mình được – mà hơn nữa, hình như cậu cũng đâu hề có ý định muốn rủ tớ sang nhà cậu chơi đâu, đúng không?"

"Thôi chọc ngoáy đủ rồi đấy. Cho dù cậu không nhắc thì đến lúc thích hợp tự khắc tớ sẽ mời cậu đến."

"Hì, thế thì còn gì bằng. Nhưng mà Akito này, tớ ước gì ngay chính lúc này đây tớ có thể ghé thăm nhà cậu."

"Tại sao thế?"

"Bởi vì tớ có cảm giác rằng lúc này đây chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất."

"Khoảng thời gian nguy hiểm... ở chỗ nào vậy?"

"Nguy hiểm ở chỗ hai anh em cậu sẽ vượt qua cái rào cản cấm kị kia."

"......"

Một thoáng tĩnh lặng trôi qua.

"...... Này này Gin. Ginbe-san. Cậu có lo lắng thái quá không đấy? Tớ và em gái tớ ư? Ha ha, đấy là điều không thể mà."

"Akito, cậu đáng yêu ở chỗ là cho dù cậu biết điều đó có là sự thật đi nữa thì cậu vẫn cố làm ra vẻ đấy. Chỉ khi nào mà cậu biết rõ là những thứ như thế có thể xảy ra thì cậu mới dùng cái giọng điệu đùa cợt này để nói, đúng không nào?"

"Ơ......"

"Ở đây chắc chắn một điều là, em gái cậu đang đối xử với cậu như một đối tượng khác giới. Đó là bởi vì cách thức mà con bé tiếp cận cậu quá mức thân thiết, quá mức nhiệt tình. Giống như một chiếc xe đang trốn chạy cứ mãi tăng tốc mà không cần nghĩ đến hậu quả."

Cái này thì tôi hoàn toàn đồng ý.

"Mặc dù như thế, con bé lại chưa hề quên đi sự tồn tại của chiếc bàn đạp thắng. Em gái của cậu vẫn có thể đạp thắng ngay và kiềm chế lại bản thân khi cần thiết cơ mà."

"Kiềm chế bản thân? Những hành động như thế của con bé cũng được coi là kiềm chế sao?"

"Con bé có thể. Như mấy ngày trước tớ đã nói, rằng nếu muốn thì em gái cậu đã đè cậu ra "hấp" lâu rồi. Có điều nguyên nhân duy nhất khiến con bé còn chưa thực hiện là bởi vì nó tôn trọng ý kiến của cậu hơn bất kì ai khác, hiểu rồi chứ?"

"......"

"Dù sao thì, tớ cũng không rõ ràng lắm là con bé có thể kiềm chế bản thân được đến đâu. Tớ chỉ cảm thấy rằng em gái cậu là một cô bé ngoan và biết rõ đâu là giới hạn của nó. Về điểm này thì tớ không hề lo lắng."

"Con bé là một cô gái ngoan, cái đó thì tớ đồng ý. Nhưng cậu không nghĩ là chúng ta nên bàn rõ hơn về cái chỗ lo lắng kia hay sao?"

"Không không. Nếu em gái cậu không có gì để chúng ta phải lo lắng. Thì thứ cần bàn đến ở đây chính là cậu đấy, Akito, đúng không nào?"

"Này này. Ý cậu bảo là tớ đang có ý đồ với Akiko? Với đứa em gái sinh đôi máu mủ ruột thịt này sao?"

"Uhm, để tớ đánh giá một vòng con người của cậu nhé."

Đứa bạn thân tránh né câu hỏi của tôi bằng lời nói như trên.

"Thoạt trông cậu có vẻ là một người bình thường. Ngoại hình ko có gì nổi trội, học lực thì tầm tầm. Đến giáo viên hẳn cũng phải đau đầu khi viết nhận xét về cậu. Nếu tính thang điểm từ một đến năm, thì cậu lọt thỏm ngay con số ba. Tương đối thụ động trong các tiết học ngoại khoá, mà tớ nói thật, có khi còn chả có ai để ý đến sự có mặt của cậu trong lớp nữa. Cậu chính xác là một khuôn mẫu cho kiểu người tầm thường."

"Chậc, nói cái đấy đủ chưa vậy? Mà thôi quên đi, cũng chả có gì sai cả."

"Tuy nhiên, giá trị thật sự của một con người không thể được định đoạt chỉ bởi riêng những thứ như thế. Thật lòng mà nói, đã có một khoảng thời gian tớ từng cảm thấy thương hại cho cậu... Thế rồi ngay sau vụ này, tớ không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi ngay cái nhìn đó về cậu."

"Cậu có nói hơi quá hay không đấy?"

"Tớ đã choáng váng, ngay khi hay tin cậu sắp chuyển trường. Hoàn toàn sững sờ.Nghĩ thử xem đến tớ còn không nhận biết được là cậu có một đứa em gái nữa cơ đấy. Cậu hẳn là đã quyết tâm từ cách đây lâu lắm rồi, rằng có một ngày cậu sẽ trở về sống chung với con bé lại như xưa. Và liên tục trong sáu năm liền, cậu làm hết thảy mọi thứ để chuẩn bị cho mục đích của mình. Tất cả chỉ dựa vào sức của một mình cậu mà không cần cho bất kì ai khác biết cả. Bởi thế cậu mới phải che dấu đi hoàn toàn sự tồn tại của đứa em gái mình. Chậc, quả là bước đi chuẩn xác. Về mặt cơ bản, nó giữ cho kế hoạch của cậu luôn nằm trong bóng tối trước khi cậu bắt đầu thực hiện."

"Đó là lý do mà tại sao tớ lại nói là cậu phóng đại sự việc lên hơi quá rồi đấy."

"Chậc, tớ không biết cậu làm thế nào mà có thể lập nên được một kế hoạch tỉ mỉ như thế và đưa nó vào vận hành cho được. Tuy nhiên cái khó có thể tin được ở đây là cậu cực kì giữ bí mật việc mình đi làm những công việc phụ nhàm chán và lặp đi lặp lại nào đó trong suốt thời gian qua. Cậu không tin tưởng ai, không van nài ai và cũng không nói cho bất kì ai biết về nó cả. Từ đầu đến cuối cậu đã tự hoàn thành kế hoạch của mình một cách mĩ mãn. Làm khá lắm đấy."

"Tớ cũng có làm cái gì đặc biệt lắm đâu. Chỉ là làm vài thứ lặt vặt mà ai cũng có thể nghĩ ra và giải quyết được ấy mà."

"Nghĩ thì đúng là ai cũng có thể nghĩ ra được đấy, nhưng mà cậu có chắc là ai cũng có thể làm được như thế không?"

"Urm, thì......"

"Hơn nữa, đối thủ của cậu lại chính là nhà Arisugawa và nhà Takanomiya nữa chứ. Đến lúc này thì cậu cũng phải công nhận đi nào. Rằng cậu vừa hoàn thành được một công việc vô cùng khó khăn, đó là sự thật không thể chối cãi. Nếu không, ở đây tức là không có tớ ấy, là người đã ghi nhận lại toàn bộ chiến tích huy hoàng của cậu, thì những gì nói đến nãy giờ chẳng khác gì giang hồ chém gió cả?"

"......"

Tôi cũng không biết có phải là do xấu hổ quá hay sao mà tôi không dám thốt lên lời nào nữa cả. Dù cho có xoa đi xoa lại hai bên má vài lần đi nữa cũng không thể khiến cho khuôn mặt đỏ chót của tôi trở lại như cũ được.

Như thể nắm rõ được tâm trạng của tôi lúc này, đứa bạn bên kia đầu dây chợt phá lên cười.

"Và như thế tớ cũng hiểu được phần nào cảm giác lúc này của em gái cậu. Còn gì nữa chứ, anh trai con bé là một người vĩ đại đến như thế kia mà. Dù cho là ai đi chăng nữa cũng đều sẽ bị cuốn hút cả. Có là chị hay em gái ruột sinh đôi máu mủ gì cũng thế cả."

"Dù gì thì, tớ cũng chợt nhận ra được một điều."

"Điều gì thế?"

"Tự nhiên khi không mà được ai đó tâng bốc, cảm giác đúng là không dễ chịu chút nào cả."

"Ahaha, thôi bỏ đi. Không phải người ta hay nói 'cái giá của sự nổi tiếng' đó sao, nghĩa là nếu cậu làm được một cái gì đó lớn lao thì cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần mà nhận lời khen ngợi đi chứ?"

"Cái gì? Được khen cũng phải trả giá sao? Thế giá đó ai trả vậy?"

"Vậy nên. Cái tớ muốn hỏi đến chính là đây."

Ginbe cười một cái và đổi chủ đề.

"Cái hành động vì mục đích cao cả đấy của cậu. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất để lý giải nó, đó là cậu yêu quý cô em gái của cậu nhất trên đời."

"Ờ, cũng đúng. Đấy là đứa em gái mà tớ yêu thương nhất mà."

"Nói thật nhé Akito, tớ đang nghĩ. Có khi nào là cậu thích em gái của mình, dưới góc nhìn của một người khác giới không đấy?"

"Vậy thì tớ cũng nói thật lòng nhé Ginbe. Tớ đã bảo là cậu đã nghĩ ngợi hơi quá rồi mà. Cái thứ đấy không bao giờ có thể xảy ra cả."

"Thật không đó?"

"Chậc, tớ thật không hiểu nổi, bộ tớ không đáng tin đến thế sao? Cậu bình thường có bao giờ nhắc đến mấy vấn đề đó đâu."

"Vậy thôi, nếu được như cậu nói thì tốt."

"Nhân tiện nhắc đến điều này, sao cậu có thể vừa nói vừa chắc được như thế, trong khi bằng chứng và lập luận cậu đưa ra có tí tẹo? Vậy còn có điều gì khác khiến cậu dựa vào đó để nói không thế?"

"Còn không rõ ràng sao? Linh cảm ấy."

"Này này."

Thế quái nào mà dạo này đi đâu mình cũng nghe thấy cái từ này thế nhỉ?

"Hễ cứ nhắc đến những việc cậu đã làm lúc đó là linh cảm trong người tớ lại bị đánh động. Mà linh cảm của tớ lại phản ứng rất nhạy với mấy chuyện xấu, thế nên tớ mới lo lắng đấy. Tớ không biết liệu cậu có làm việc thất đức hay phạm pháp gì đó không nữa."

"...... Tớ nói này Gin."

"Gì cơ?"

"Có khi nào là... do cậu giận tớ hay không?"

"Ahaha, còn không rõ ràng sao? Cậu đang hỏi một câu hỏi mà cậu đã thừa biết câu trả lời rồi đấy?"

Đứa bạn của tôi cười lớn.

"Ít nhất thì cậu cũng phải biết rằng, tớ đã từng xem cậu như một người bạn, chúng ta đã từng thân thiết gắn bó với nhau biết bao. Ấy thế mà, cậu vẫn bỏ đi không lời từ biệt. Như thế là quá tàn nhẫn, thật không thể chấp nhận được. Có khi nào trong mắt cậu tớ cũng chỉ là một người dưng nước lã? Mỗi lần nghĩ đến đó, là tớ lại không chịu nổi chỉ muốn moi hết tim gan phèo phổi bạc bẽo của cậu ra nướng lên xơi cho bõ tức."

"...... Urg. Xin lỗi. Về việc đó thì tớ thật lòng xin lỗi. Thật đấy."

"Cũng chẳng có gì. Như tớ vừa nói đấy, tớ biết là thực ra cậu cũng không cố tình giấu tớ. Có điều, giận là giận, mà tha thứ là tha thứ, hai cái đó chả liên quan gì đến nhau cả. Mặc dù tớ vẫn còn giận cậu, nhưng tớ cũng đã tha thứ cho cậu rồi."

"Vậy...à? Ara, thật là tốt khi nghe cậu nói như thế."

"Hừ, mặc dù nãy giờ những gì tớ nói toàn là lời vàng ý bạc hết, nhưng mà thôi cũng đừng để tâm đến chúng. Như cậu nói đó, chỉ là tớ có hơi thổi phồng lên do tức giận thôi, thế nên thành ra tớ cũng có nói chuyện hơi vô lý với cậu. Tuy nhiên, nếu cậu còn coi tớ là bạn, thì cậu không được để bụng đâu đấy."

"Ờ thì, nếu chỉ như thế thôi thì được... nhưng mà chỉ có thế thôi chứ gì? Nói thật, tớ còn chuẩn bị sẵn sàng mặt để chờ cậu đến vả cơ đấy."

"Cậu yên tâm đi, tớ không bao giờ đi làm mấy trò trả thù vô nghĩa kiểu đó đâu. Có điều, cơn giận trong lòng tớ không thể chỉ đơn giản như thế mà vơi đi được."

Lần này người kia vừa nói vừa cười nhẹ.

"Nói thật cho cậu biết, tớ đã tìm ra cách khác để trả đũa cậu rồi, cho nên cứ yên tâm đi nhé."

"...... Này này. Cậu không tha cho tớ được sao."

"Tớ hy vọng có thể trả lại cho cậu đầy đủ những tổn thương về mặt tinh thần mà cậu đã gây ra cho tớ, hết lớp này đến lớp khác. Hì, chuẩn bị sẵn sàng đi nhé."

"Cái qu... Như thế không phải hơi quá sao? Đâu phải tớ muốn giấu diếm gì cậu đâu. Cậu biết rõ hai gia tộc kia là ai mà, bởi thế nên tớ mới phải giữ bí mật cực kì kế hoạch của mình... Cậu đã nói cậu xem tớ là bạn kia mà, cậu không thể cảm thông cho tớ một chút được hay sao? Cậu, không phải cậu đã nói là cậu đã tha thứ cho những gì tớ làm sai ư? Tức giận tớ là một chuyện, nhưng tha thứ cho tớ lại là chuyện khác, cậu vừa nói thế mà, đúng không?"

"Ừ thì giận cậu là một chuyện, còn có trả đũa cậu hay không cũng lại là chuyện khác cơ mà."

"Vậy sao? Cậu đang cố tình làm điên đầu tớ bằng sở trường đấu khẩu của cậu đấy à?"

"Đừng có giả lơ với tớ. Chính cậu mới là người làm tớ điên đầu trước còn gì, không nhớ à?... Chậc, cũng đừng có lo lắng sợ sệt quá như thế. Mặc dù tớ có nói là trả đũa, nhưng thực tế ra nó cũng không khác mấy với việc con nít chơi khăm nhau đâu mà. Chỉ cần thư thả chờ đợi trong lúc ôn lại kỉ kiệm xưa tươi đẹp với cô em gái yêu dấu của cậu là được rồi."

***

"Xì. Gin, đồ nhỏ mọn."

Tôi cúp điện thoại và tự lẩm bẩm một mình.

Cậu nói đừng lo lắng ư? Nói dễ nghe thật, bây giờ tôi thật sự để ý đến nó rồi đây.

Chờ đã nào. Có khi nào mục đích của cậu ta muốn là làm cho tôi lo lắng thêm không nhỉ? Có thể lắm chứ. Hẳn là người này giờ đang ở bên kia đầu dây vừa cười thầm vừa hình dung ra khuôn mặt bối rối của tôi lúc này đây. Mặc dù là một người thẳng tính, nhưng Ginbe lại hay thích lấy tôi ra chọc ghẹo.

Tuy nhiên, sau khi cái vụ lộn xộn kia được phơi bày ra ánh sáng, cậu ấy lại là người đầu tiên giúp đỡ tôi (cái danh sách vật dụng và mấy thứ linh tinh khác nữa). Lúc đó tôi cũng thắc mắc không biết vì sao Ginbe lại không tức giận gì.

Xem ra là sai lè rồi. Ginbe hẳn là giận lắm đây.

Người này chắc là đang chờ cho mọi việc lắng xuống hẳn xong rồi mới xả bằng hết sự giận dữ của mình vào tôi, đúng không nhỉ? Mà dù sao cũng cám ơn cậu ta đã báo trước một tiếng như thế... Chậc, tôi phải tranh thủ hôm nào đó đến an ủi Ginbe một chút mới được. Nhân tiện mang theo loại bánh kem mà Ginbe thích nhất nữa.

Và như thế là chúng tôi chuẩn bị bước sang nửa thời gian còn lại của kì nghỉ xuân. Dù cho lúc này hoa anh đào đã bắt đầu nở rộ, nhưng mà cũng phải vài ngày nữa mới là lúc thích hợp để tận hưởng vẻ đẹp của chúng.

Cuộc sống tự lập không còn lệ thuộc vào người khác của tôi đã bắt đầu, đây cũng là lần đầu tiên trong đời... Arara, làm công việc nhà đúng thật là nhàm chán mà.

Quét dọn, nấu nướng, giặt giũ và những thứ khác nữa. Đúng là nhiều không kể xiết mà.

Những thứ như thế phải làm lần lượt từng cái, từng cái một.

Có một lý do khiến tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm khi làm những thứ này. Đó là có quá nhiều thứ cần phải làm, mỗi lần đếm thôi đã thấy mệt rồi.

Tạ ơn trời là trước khi dọn đi tôi đã chuẩn bị cả về mặt tinh thần lẫn vật chất đầy đủ hết rồi. Cho nên có những thứ tôi biết rõ là không thể nào tránh khỏi, không sớm thì muộn.

Thôi bỏ đi, thở dài một mình cũng chả giải quyết được gì cả, tốt nhất là nên bắt đầu dọn dẹp thôi, thấy cái gì trước thì làm cái đó.

Ơ, hình như còn một thứ khác chưa làm xong thì phải.

Lau nhà thì có thể xem như là xong rồi nè. Hôm nay lại tới lượt em gái tôi nấu cơm, thế nên tôi sẽ tránh qua một bên. Nếu tôi mà động tay động chân vào thì thể nào cũng hư bột hư đường hết, nói về nấu ăn thì con bé hơn tôi xa.

Thế nên, việc duy nhất còn lại đó là giặt quần áo.

Mà cứ hễ nhắc đến nó, là con bé bao giờ cũng tranh đi làm trước cả, tôi còn chưa kịp động đến cái giỏ đựng quần áo bẩn nữa là. Cho nên lát nữa tôi sẽ thu quần áo khô ngoài dây vào trước khi con bé trở về, ít ra thì đó cũng là dự tính của tôi, còn bây giờ thì đồ vẫn còn chưa khô.

Tình cờ lúc nãy em gái tôi có việc gì đó ở hội học sinh nên phải ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên con bé đi ra ngoài một mình kể từ lúc chúng tôi trở về sống cùng với nhau. Lúc đó cô bé nói mấy câu đại loại như là "Làm sao em có thể để Onii-chan ở nhà một mình được! Không phải như thế sẽ cô đơn lắm sao! Em sợ mình chịu không nổi mất!", và thậm chí còn khóc lóc trước khi bước ra khỏi cửa nữa chứ-

Thế rồi...

*Ding dong*

Chuông cửa kêu lên.

...... Ơ, ai thế nhỉ?

Đến Ginbe cũng còn chưa đến đây bao giờ, thế nên không thể nào là bạn của tôi được. Càng không phải là họ hàng thân thích nào cả.

Nếu như thế thì, có khi nào là hàng xóm không nhỉ? Hay là nhân viên bán hàng......?

"Tới đây, tới đây. Tôi tới mở cửa ngay đây."

Cuối cùng thì.

Sau khi kéo cánh cửa kính kiểu Shouwa có in hình mây trắng qua một bên, có một người đứng ngay đấy.

"Yo. Đây là tư gia của Arisugawa phải không vậy?"

"...... Hả?"

"Ahh. Con bé giờ gọi là Himenokouji chứ. Xin lỗi, xin lỗi."

"..... À-vâng."

Biết diễn tả thế nào đây nhỉ?

Vậy thì, chúng ta bắt đầu phân tích từ ngoại hình của cô ta vậy, từng điểm một.

Đầu tiên, là tóc đỏ.

Mái tóc đỏ như hồng ngọc, được búi lên thành hình đuôi ngựa một cách tự nhiên.

Rồi đến miếng bịt mắt.

Miếng cô ấy đang đeo trên mắt phải chỉ có một màu đen, giống như miếng bịt mắt của Rồng Một Mắt Masamune vậy.

Cuối cùng, đó là cây kiếm Nhật.

Đại loại là thế. Cô ấy cầm cái cây được gọi là Ootachi đó bằng tay trái.

"Ahh...Cái này?"

Người kia vuốt ve thanh kiếm và đáp lời,

"Đừng lo. Nó là kiếm gỗ."

"-Ah, là đồ giả à. Vậy cũng hợp lý. Nước Nhật hiện đại bây giờ làm sao có thể xuất hiện người nào đó mang theo những thứ vi phạm đến luật sở hữu vũ khí mà dám đi lại tự do nghênh ngang trên đường cơ chứ? Nếu là kiếm gỗ thì tôi nghĩ cô cầm theo cũng không sao."

"Ờ, có điều nó là kiếm thật, tên của nó là 'kiếm gỗ'."

"Thế thì cái thứ này không được vào nhà, nhé?"

"Ahahah. Đừng lo lắng quá như thế."

Người kia vuốt vuốt ngực mình và cười lớn,

"Cho dù là tôi thì đi trên đường tôi cũng không hay rút kiếm ra đâu."

"Không, biết là cô không có sai, nhưng......"

"Ít ra thì, khi nào buồn buồn muốn tỉa móng tay móng chân tôi mới rút kiếm ra thôi."

"Cái đấy lại không còn đơn giản nữa rồi, làm như thế chính là vũ nhục thanh kiếm!?"

"Ahaha. Cậu rành về tsukomis quá nhỉ. Tôi kết cậu rồi đó."

Ơ.

Tính cách của người này đúng là lần đầu tiên tôi gặp trên đời.

Cô ấy đang mặc một bộ đồng phục.

Bộ đồng phục đấy được thiết kế hài hoà kết hợp cả phong cách hiện đại lẫn cổ điển.

Dĩ nhiên là bộ đồng phục này tôi đã từng nhìn thấy.

Bởi vì em gái của tôi mặc chúng mỗi ngày mà.

"Tên Nikaido, Arashi. Học sinh năm thứ ba Học viện Thánh Ririana và là hội trưởng hội học sinh. Nói cách khác, tôi là cấp trên của em gái cậu. Hân hạnh được làm quen, Himenokouji Akito."

"Cậu không giống em gái của cậu cho lắm nhỉ."

Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống, một chân chống lên và đặt thanh kiếm ngang hông.

Vừa vào là cô ấy tự thể hiện phong cách của hội trưởng hội học sinh luôn với tôi.

"Thoạt nhìn cậu cũng không có gì nổi bật, và như tôi được biết, thành tích học tập của cậu cũng còn nhiều chỗ cần phải cố gắng hơn nữa. Có khi nào có bao nhiêu tâm trí cậu đều dành hết cho em gái cậu không vậy?"

"Ờ thì, cái đó tôi cũng không có gì phản bác. Nhưng mà lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà lại đi nói mấy thứ này thì có hơi......"

Hai chúng tôi ngồi đối diện chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ.

"Đừng lo. Tôi không có ý định làm mất thể diện cậu đâu. Chỉ là tính tôi thích hay nói thẳng ấy mà."

"Thậm chỉ cả với người vừa gặp lần đầu sao?"

"À thì cũng không hẳn là với tất cả mọi người. Có điều cậu là anh trai của Arisugawa... Himenokouji Akiko mà, cho nên trong mắt tôi cậu cũng giống như người trong gia đình vậy. Người một nhà mà cứ nói chuyện khách sáo với nhau thì không được hay cho lắm, đúng không nào?"

"Ahh."

Chậc.

Có một thứ từ đầu tới giờ cứ làm tôi cảm thấy sao sao ấy.

"À, ờ...... Nikaido-senpai, phải không ạ?"

"Oh. Gì thế?"

"Cái đó. Tôi có thế có ý kiến về 'cái đó' được không? Hay tốt hơn là tôi nên giữ im lặng?"

Cái miếng bịt mắt.

Và thanh kiếm Nhật nữa.

Cơ bản mà nói thì đáng ra quyết định sáng suốt nhất bây giờ là 'có thấy cũng nên lơ chúng đi'. Nhưng mà chị ta lại là cấp trên trực tiếp của em gái tôi, lại còn là hội trưởng hội học sinh của trường mà tôi sắp vào học nữa, cho nên sớm muộn thì tôi cũng phải có ý kiến thôi, không bằng bây giờ nêu ra luôn cho rồi.

"Ahaha. Thì ra là thế."

Nikaido-senpai cười lên 'chi-chi' liên tục.

"Té ra cậu là người không thể kiềm chế được ham muốn của bản thân khi nhìn thấy miếng bịt mắt và kiếm Nhật à?"

"...... Hở?"

"Xin lỗi xin lỗi. Dù là tôi thì đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được một người có sở thích tình dục kì lạ như cậu. Nếu biết trước thì tôi đã cẩn thận hơn rồi... Thành thật xin lỗi vì đã làm khó cậu như vậy. Đừng lo, tai nạn này chỉ xảy ra một lần, không có lần thứ hai đâu."

"Làm ơn đừng có mang cái sở thích oái oăm của chị ra mà gán bừa cho người khác. Thế nào mà chị lại dẫn ra được cái chủ đề này để nói hay vậy?"

"Đừng lo, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm mà. Nếu cậu muốn, tôi có thể tặng cậu miếng bịt mắt và thanh kiếm này luôn không sao cả. Chắc cậu cũng phải nhịn dữ lắm nhỉ, có khi gần đến giới hạn chịu đựng rồi không chừng? Kiềm nén riết như thế cũng không có lợi cho sức khỏe đâu."

"Tôi nói là không phải. Có nghe rõ không hả."

"Ahaha. Đùa tí thôi mà."

Thế là cái cô hội trưởng hội học sinh kia cười lớn một cách khoái chí. Thật là, làm ơn đừng có đùa cái kiểu quái thai như thế chứ. Cho dù chị muốn nói mấy thứ bậy bậy gì thì cũng bậy vừa thôi.

...... Thôi bỏ đi.

Cũng chẳng nên để bụng mấy chuyện như vầy làm gì.

Thôi bây giờ cứ coi như là chị ta nói "tốt hơn hết là chúng ta không nên nhắc đến vấn đề này nữa" đi. Rồi tôi cũng xem như chưa có gì xảy ra luôn là tốt nhất – Nói cho đúng hơn là bởi vì lúc này đây còn có thứ khác khiến tôi chú ý nhiều hơn là cái miếng bịt mắt và cây kiếm Nhật kia nữa.

"Urm, còn một thứ nữa."

"Oh? Là gì thế?"

"Thật ra thì còn một thứ khác khiến tôi không thể không để ý đến được."

"Mhmm?"

"Mà thôi, tôi cảm thấy tốt hơn hết là không nên chỉ ra nó làm gì."

"Ô đừng lo. Hồi nãy tôi vừa nói rồi còn gì, tôi xem cậu như là người trong nhà vậy. Cho nên muốn nói gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, đàn ông là phải như thế chứ."

"Aha, cảm ơn. Vậy nếu chị muốn thì tôi sẽ nói."

"Ờ. Cứ tự nhiên."

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh lại giọng mình và nói,

"Tôi nhìn thấy hết cả. Từ lúc đầu tới giờ. Mọi thứ nằm dưới váy của chị."

Đúng vậy.

Bạn có thể hiểu ý tôi nghĩa là có thể nhìn thấy toàn bộ bên dưới váy một cách dễ dàng cũng được.

Chứ không hẳn là nơi đó trống trơn không có gì che đậy, ít ra vẫn còn một chiếc quần tất dài màu đỏ ở đó.

Tất cả là bởi vì cái người ngồi trước mặt tôi đây cố tình khoe hàng ra. Thậm chí cái từ liếc nhìn trộm bây giờ đối với tôi quả thật là quá xa xỉ, nhìn bình thường mà không bị nó đập vào mắt mới là chuyện lạ ấy.

"Ahaha. Ra vậy, ra vậy, ra là cậu có thể nhìn thấy nó hở. Tôi cũng đoán thế."

Kì thay.

Bà chị tên Nikaido lại cười nhiệt tình và nói,

"Đừng lo. Tôi không để ý đâu."

"Cho dù chị không để ý nhưng tôi lại để ý đấy. Bây giờ tôi còn không biết phải nhìn đi đâu nữa đây này."

"Tình cờ thay, hôm nay tôi mặc quần lót màu đỏ thì phải."

"Thật vậy à, ra là thế. Mặc dù tôi có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ, nhưng lại không dễ để phân biệt cái nào với cái nào trong đống hỗn độn màu đỏ ấy. Tôi đã tự nghĩ, dù cho màu của chiếc quần bó có đậm đến cỡ nào đi nữa cũng không lý nào tôi lại không thể phát hiện ra được màu của quần lót bên dưới. Té ra là thế. Nếu đó là nguyên nhân thì đáp án của câu hỏi kia hoá ra lại quá đơn giản. Thế mà tôi còn nghĩ có khi nào chị không biết mắc cỡ chơi mặc luôn cái quần bó tất kia thay cho quần lót, tức không thèm mặc quần lót bên trong không nữa - ấy, chờ đã, cái đó không phải là cái tôi muốn nói đâu..."

"Lúc nãy tôi nói bừa ấy mà. Thật ra hôm nay tôi không có mặc quần lót."

"Ah, biết ngay mà. Việc chị mặc chiếc quần bít tất có màu đậm này chính là một chiêu bài cao tay nhằm che đậy đi sự thật là hôm nay chị không hề mặc quần lót – cái quái gì thế này! Thế này còn chưa đủ tồi tệ hay sao hả? Đừng có banh chân ra nữa!"

"Ahaha. Phản ứng của cậu hay thật đấy."

Vừa nói, chị ta vừa cười khoái chí.

Biết diễn tả sao nhỉ? Người này cười phải nói là tự nhiên một cách quá đáng luôn.

"Những phản ứng đấy chính là thế mạnh của cậu mà em gái cậu không có đấy. Hãy biết trân trọng lấy nó."

"Aha. Vậy sao?"

"Đúng vậy. Có Arisu- ồ, con bé giờ gọi là Himenokouji chứ. Mà thôi cái đó cũng không quan trọng."

"Vâng."

"Dù sao đi nữa thì cô bé đáng yêu ấy cũng là đàn em của tôi, lại là thư kí của hội học sinh nữa. Có điều đụng việc gì con bé cũng nghiêm túc một cách thái quá và ứng xử khô cứng như đá vậy, làm gì ở đâu cũng cứ rập khuôn theo sổ nội quy cả. Mặc dù con bé là một đứa giỏi giang, nhưng đầu óc thì lại cực kì ngốc nghếch. Chưa kể, em nó còn mắc chứng brother complex trầm trọng nữa. Tôi thật không tài nào hiểu nổi."

"Urm, ờ thì,"

Nhắc tới nhỏ em gái, tôi chợt nhớ ra,

"Vậy lý do để chị đến đây là gì thế? Tôi nhớ không lầm thì em gái tôi có việc gì đó của hội học sinh cần phải làm ngay, thế là con bé liền đi đến trường rồi."

"Ồ dĩ nhiên. Việc đó là tôi giao cho em nó mà sao tôi lại không biết được."

Và rồi chị ta cười một cách tự hào.

...... Người này, tôi biết nói thế nào nhỉ?

Chị ta là học sinh năm ba, thế nên cách biệt tuổi tác giữa chúng tôi gần như là không có. Thế mà sao tôi lại thấy cách xử sự của chị ấy chả giống một cô gái tí nào nhỉ? Cảm giác cứ như là tôi đang nói chuyện với người lớn vậy.

Đúng rồi. Chị ta trông giống nữ hiệp lang bạt thời Bakumatsu hơn là một cô gái đấy.

Có khi mấy năm sau chị ta lại trở thành người sáng lập ra kỉ nguyên Meiji không chừng.

Sẵn đà suy nghĩ như thế thì... cái cách mà chị ấy buộc mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp ấy lên, trông giống như búi tóc của phụ nữ trưởng thành vậy.

"À ờ... Nếu tôi đoán không lầm thì...."

"Gì cơ? Cứ nói ra suy nghĩ của cậu đi."

"Theo như những gì Nikaido-senpai vừa nói, có vẻ như là chị có chuyện gì đó muốn gặp riêng tôi, thế nên mới tìm đại một việc làm cớ để xua em gái tôi rời khỏi nhà thì phải."

"Không 'có vẻ' gì ở đây cả, mà thật sự nó là như thế. Himenokouji Akito, Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, cho nên tôi mới dụ em gái cậu ra ngoài một lát."

"Nói chuyện với tôi, hả?"

"Đúng vậy. Với cậu."

Đối mặt với nụ cười duyên của Nikaido-senpai, tôi cảm thấy thật khó xử.

"Vậy, chính xác thì chị muốn nói chuyện gì với tôi?"

"Không có gì nhiều, cũng không có gì quan trọng cho lắm."

Nói xong, chị ta lại chống chân lên để lộ hàng ra như lúc nãy.

Tuy nhiên, hành động đó chứng tỏ chị ta lại sắp giở trò gì đó ra nữa đây. Tôi hơi quay đầu sang hướng khác vì trong lòng cảm thấy thật sự bất an.

Dù muốn hay không thì câu nói ngay sau đây cũng khiến tôi phải quay đầu về phía chị ta ngay lập tức.

"Cậu, cậu sẽ trở thành người đàn ông của tôi chứ?"

"............ Hả?"

"Cậu sẽ trở thành người đàn ông của tôi chứ?"

"Ah, không. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng từng từ một. Không cần phải lặp lại như thế."

"Oh, vậy cậu thông cảm cho. Thế... câu trả lời của cậu là gì?"

"...... Cho tôi hỏi cái. Chị muốn như vậy thật sao?"

"Không. Là đùa đấy."

"À, vậy thì tôi yên tâm rồi."

"10% là thế."

"Nghĩa là 90% còn lại là thật sao. Nghe xong thì tâm trạng lo lắng của tôi vừa bay ra tới cửa đã bị đá trở lại rồi này."

"Ahaha. Đó cũng là đùa nốt."

"Ôi trời...... làm ơn đừng dọa cho tôi sợ chứ."

"Cái câu, 'cậu sẽ trở thành người đàn ông của tôi chứ?' là đùa đấy. Cậu, cậu sẽ làm người tình bí mật của tôi nhé?"

"Như vậy không phải là cùng một thứ sao!?"

Hay tôi có thể nói là cách nhìn của chị ấy về tôi còn bị hạ xuống thêm một bậc.

"Ahaha. Giỡn thôi, giỡn thôi. Phản ứng của cậu nhìn vui quá, tôi không tài nào ngăn được mình muốn chọc ghẹo cậu một lát. Xin lỗi nhé."

"Làm ơn tha cho tôi đi...... nhìn tôi là biết, tôi dễ bị hoảng sợ lắm."

"Ôi đừng dỗi mà. Nhưng nếu cậu thật sự muốn trở thành tình nhân bí mật của tôi thì tôi sẽ sẵn lòng chào đón. Tôi sẽ mang đến cho cậu những kỉ niệm thật đáng yêu."

"Thôi khỏi, cảm ơn."

"Sao cậu lại phũ phàng như thế? Mặc dù tôi nói ra điều này có hơi trơ trẽn, nhưng tôi thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời đấy."

"Thế nào cũng vậy, không là không."

"Tuy nhiên, một khi cậu bắt đầu một mối quan hệ thân ái với tôi,"

Vừa nói, Nikaido-senpai vừa chồm tới trước.

Như thể chị ấy nhìn thấu cả tâm can của tôi.

"Như thế không phải sẽ xóa đi mối quan hệ lằng nhằng và không lành mạnh mà hai anh em cậu đang vướng vào hay sao?"

"......"

Câu nói đấy như kích phát tiếng còi báo động trong đầu tôi vang lên.

Có lẽ tôi đã quá vô tư.

Chỉ một vài câu nói, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Đúng như ấn tượng đầu tiên của tôi với chị ấy, người này quả thật không đơn giản.

Chị ấy cố tình đến nhà tôi, và cố tình tìm một cái cớ để lùa em gái của tôi đi. Đây đích xác không phải là một chuyến ghé thăm nhà đơn thuần.

"- Ra là vậy."

Sau một thoáng im lặng, Nikaido-senpai chợt nói khẽ.

Chị ấy vẫn giữ cái nụ cười duyên ấy, nhưng lần này cảm giác nguy hiểm trong nó đã tan biến hoàn toàn.

"Trong một thoáng giây, tâm trạng của cậu đã thay đổi. Nó nhẹ nhàng và mảnh mai, nhưng lại sắc bén bậc nhất - cảm giác như thể một thanh kiếm huyền thoại vừa được tuốt khỏi vỏ vậy. Người đàn ông tuyệt vời của tôi ơi, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao Akiko lại say mê cậu đến thế."

"Hở?"

Cái gì mà 'người đàn ông tuyệt vời' thế này?

Ờ dĩ nhiên, được khen cũng vui lắm chứ.

Nhưng người khen tôi lại mới chỉ vừa gặp tôi được một tiếng. Đáng ra chị ta không thể nào biết rõ được con người tôi mới đúng chứ.

"Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu ra."

Tặc lưỡi một cái, chị ấy nói,

"Cậu. Cậu có biết tiêu chuẩn của một người phụ nữ tuyệt vời là gì không?"

"Urm...... là cái gì cơ?"

"Đó là có thể nhận ra được người đàn ông tuyệt vời."

"Aha, vậy à."

"Không cần biết quá trình cụ thể ra sao, có thể là sau một thời gian dài hai người tìm hiểm lẫn nhau, có thể là người nữ bỏ thật nhiều công sức nghiên cứu về chàng trai, hay cũng có khi đơn giản chỉ là dựa vào trực giác của mình. Dù là cách nào đi nữa, chỉ cần không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài giả tạo, và tìm ra được người đàn ông tuyệt vời thật sự. Đó chính là tiêu chuẩn hàng đầu của một người phụ nữ tuyệt vời."

"Mhmm mhmm."

"Và còn một điều nữa. Đó là sau khi tìm ra được người đàn ông tuyệt vời đấy, người phụ nữ này phải chiếm hữu cho bằng được anh ta. Sẽ thật vô nghĩa nếu tìm ra được một người đàn ông tuyệt vời mà cô ấy lại để anh ta vuột khỏi tầm tay. Như thế không khác nào tự lừa dối bản thân cả."

"À, ra đó là logic của chị đấy sao."

"Nói cho cùng thì - một cô gái sở hữu được hai điểm đấy sẽ được gọi là người phụ nữ tuyệt vời. Còn về tôi thì, kì lạ thay là hai điểm trên tôi đều xuất sắc cả. Chưa kể, tôi còn có vẻ đẹp chim sa cá lặn nữa chứ."

"Chị chắc chắn sẽ là người phụ nữ tốt hơn nếu chị chịu bỏ cái trò tự đắp vàng lên mặt mình như thế này đi."

Thôi bỏ đi.

Không tính tới việc nó có đúng hay không, nhưng những lời mà chị ta nói có vẻ khá là thuyết phục. Cộng với việc tính cách của Nikaido-senpai quả thật là tương đối cởi mở - tuy nhiên.

"Rồi sao nữa? Chị nói những lời này là có ý gì?"

"Mặc dù là một người đàn ông tuyệt vời, nhưng xem ra đôi lúc cậu chậm hiểu thật."

"Vậy à, xin lỗi nhé."

"Nói ngắn gọn lại là thế này, có một người phụ nữ tuyệt vời – đó là tôi, người đã kết cậu. Himenokouji Akito, cậu là một người đàn ông trên cả tuyệt vời. Không cần để ý đến việc tôi mới gặp cậu lần đầu. Bất cứ ai có một chiếc mũi nhạy cảm đều có thể đánh hơi được thứ mùi đó. Một thứ mùi cực kì nam tính tỏa ra từ cậu."

Mặc dù chúng tôi ngồi cách nhau một cái bàn nhỏ, nhưng thực tế tôi lại không có cảm giác như vậy - Tôi có một thứ ảo giác là khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn thế nhiều. Thật là kì lạ.

"Mặc dù nhìn bên ngoài thân hình cậu trông có vẻ mỏng manh, nhưng bên trong cậu lại vô cùng dẻo dai. Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc một khi đã quyết định một thứ gì. Đồng thời lúc cần, cậu có thể xử lý mọi việc một cách linh hoạt và khôn khéo. Đối với kẻ thù, cậu là tên khó xơi nhất, nhưng đối với đồng minh, cậu lại là người đáng tin cậy hơn bất cứ ai."

"Ah......"

"Hãy tự tin lên nào, và tự hào hơn về bản thân nữa. Cậu là một ví dụ điển hình cho người đàn ông lý tưởng. Tôi, Nikaido Arashi, có thể đảm bảo điều đấy. Nếu cậu muốn, tôi có thể rút kiếm ra thề ngay bây giờ luôn cũng được."

"Lạ nhỉ. Sao cứ hể chị nhắc đến thanh kiếm là bao nhiêu lòng tin người khác đặt vào chị lại trôi sạch không còn một tí gì thế."

Đến tôi nghe xong những lời này cũng phải sững người.

Chị ta quả là biết cách giao tiếp với người khác. Mặc dù chị ta nói lên những lời đó vô cùng tự nhiên, nhưng không cẩn thận có khi tôi còn tưởng chúng là thật không chừng. Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao chị ta lại là hội trưởng hội học sinh...

Hmmm?

Tôi vừa chợt để ý thấy.

"Urm."

"Gì thế?"

"Có khi nào, chị nói nãy giờ là đang cố lấy lòng tôi đấy à?"

"Ahaha. Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi sao?"

Nikaido-senpai vỗ đùi và cười lớn.

"Tôi xin lỗi. Chỉ là, cậu biết đấy, sau khi gặp được một người đàn ông tuyệt vời...... Có điều, tôi cũng không ngờ là lúc đó cậu lại không nhận ra được là tôi đang cố thuyết phục cậu...... Mà thôi, thế cậu thấy thế nào? Cậu có tí ti gì lay động không? Cậu sẽ trở thành người đàn ông của tôi chứ?"

"Lúc nãy tôi đã quyết định rồi còn gì."

"Thế thì đến lúc nói cho cậu biết sự thật rồi."

Thái độ chị ấy lại xoay chuyển một lần nữa.

Chị ta lại nở một nụ cười duyên, nhưng lần này nó lại mang theo vẻ nguy hiểm như lúc đầu.

"Vài ngày trước, tôi đã gặp một số người của nhà Arisugawa và Takanomiya."

"- !?"

"Ara. Không cần phải đề cao cảnh giác như thế."

Chị ấy xua xua tay và tiếp tục nói,

"Tôi cũng không nhận được yêu cầu nào cụ thể cả. Họ chỉ nói 'xin hãy chăm sóc giùm hai đứa nó', không hơn không kém. Tuy nhiên, Arisugawa và Takanomiya đều đâu phải là bọn đầu đất ghé qua chỉ để nói vài lời như thế. Tôi nghĩ là cậu hẳn phải rõ ràng hơn tôi chứ nhỉ."

"Ừ. Rõ như pha lê trong suốt."

Nếu không, tôi đâu có phải chịu khổ cực nhiều đến như thế.

"Chậc, cậu cũng không cần phải quá lo lắng. Tôi thật sự chưa có động thái nào cả. Như tôi vừa nói, chưa có gì rõ ràng cả. Tuy nhiên, tôi cũng có chút ít ràng buộc với nhà Arisugawa và Takanomiya. Mặc dù tôi không có nợ nần gì với họ, nhưng giữa chúng tôi lại có chút ít gì đó gọi là tương giao hữu nghị."

"Vậy ra tình huống lúc này sắp sửa ngã ngũ rồi chứ gì, chị sẽ đứng về phía họ, đó là những gì chị muốn nói đúng không?"

"Ài, tốt nhất là nó đừng xảy đến. Đó là điều tôi mong muốn lúc này."

"Tôi cũng vậy."

"Ừm, thực ra sự việc cũng không đến nỗi căng thẳng như thế. Tôi cũng quý con bé Akiko lắm, mà cậu cũng vừa mắt tôi nữa. Nếu so với cái tình hữu nghị nhỏ bé kia thì hai anh em cậu quan trọng với tôi hơn. Tuy nhiên, cuộc đời mà - cậu không thể lường trước được điều gì rồi sẽ xảy đến."

"Tôi cũng đoán thế. À không, nó rõ ràng là như thế rồi."

"Tuy nhiên, nếu cậu chịu trở thành nô lệ tình dục cho tôi thì mọi chuyện lại khác. Lúc đó tôi sẽ cóc thèm để ý gì đến cái tình hữu nghị hữu nghiếc gì đó nữa, tôi sẽ chỉ muốn bảo vệ cậu thôi."

"Dẹp đi, bây giờ chị còn lôi cái ý tưởng nô lệ tình dục vào đây nữa đấy hả? Tại sao mà đùng một cái giá trị con người tôi lại sụt giảm thảm hại như thế ? Tôi nhớ mới vừa mấy phút trước chị còn khen lấy khen để tôi cơ mà."

"Thế nếu cậu muốn thì tôi có thể làm nô lệ tình dục cho cậu cũng được."

"Eh!?"

"Oh. Cắn câu rồi sao. Thế cậu có hứng thú với nó chứ?"

"Còn lâu!"

"Vậy, tôi mượn nhà tắm của cậu tắm một lát nhé?"

"Đừng có nói chuyện như thể tôi đã đồng ý lời đề nghị của chị, được chứ!?"

"Ahaha. Arara, cậu đúng là một chàng trai vui nhộn."

Nikaido-senpai lại vỗ đùi và cười khoái chí.

"Mà thôi, cũng đừng lo lắng quá, không cần để ý đến nhà Arisugawa hay nhà Takanomiya làm gì, họ sẽ chưa hành động ngay lúc này đâu. Vậy nên hai anh em cậu nên tranh thủ hàn gắn lại vết thương gây bởi sáu năm chia cắt kia đi. Còn tôi, tôi sẽ giúp đỡ các người đến khi nào tôi không muốn nữa thì thôi."

***

Và như thế, chị hội trưởng hội học sinh đầy nam tính của chúng ta rời đi.

Như cái tên của mình, chị ấy giống hệt một trận cuồng phong.

[TLNote: 嵐 (Arashi), nghĩa là bão.]

Bỗng thình lình chị ta xuất hiện, ra tay tàn phá khốc liệt, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Nếu chị ta không phải bão thì chắc cũng là thiên tai địch họa nào đó khác chứ không vừa đâu.

Ahhh... chị ấy còn để lại một vết hằn trên tôi đây này.

Xem ra những gì chị ấy nói đã làm tôi sáng tỏ.

(Chậc, đáng ra mình phải đánh giá họ đúng với bản chất từ lâu rồi mới đúng.)

Cũng trùng khớp với suy nghĩ của tôi.

Vì thế tôi đoán chị ta không có nói dối.

Mặc dù chị ta có thể bịa ra đủ cách nếu cần thiết có lợi cho chị ấy, nhưng trường hợp này thì chắc hẳn không phải.

Chị ta không nói dối, nhưng đồng thời đi kèm đó là cảm giác chị ta cũng không hề dấu diếm điều gì với tôi. Thật sự, chị ấy có một cái miệng lém lỉnh, nhưng lại không có bất kỳ điểm nào cho thấy chị ấy là một người xảo quyệt cả.

Hẳn chị ta đến đây để lấy lòng tôi – hay nói cách khác là chứng tỏ với tôi rằng chị ấy là người đáng tin cậy. Coi bộ đó là lý do chính của chuyến viếng thăm này đây.

"Đối với kẻ thù, cậu là đứa khó xơi nhất, nhưng với đồng minh, cậu lại là người đáng tin cậy hơn bất cứ ai."

Xem ra đó là cách nhìn nhận của Nikaido-senpai đối với tôi.

Chà, nếu được như thế thì tốt.

Ít nhất tôi cũng không muốn làm kẻ địch của Nikaido-senpai. Nếu có nguy cơ nào đó xuất hiện có thể khiến cho tôi và chị ta đối địch nhau thì tôi phải xử lý cái nguy cơ đấy ngay lập tức.

Tuy nhiên.

Nếu sự việc trở thành "cậu muốn không đối địch với tôi chứ gì, vậy thì hãy làm nô lệ tình dục cho tôi nào" , thì thôi quên những những gì tôi vừa nói đi nhé.

Có điều, hẳn là có nhiều gã lại thèm được như thế không chừng. Cứ gác cái tính cách của chị ta qua một bên, chỉ xét về ngoại hình thôi thì ít nhất cũng phải đạt cỡ người mẫu thời trang nổi tiếng chứ không đùa. Tôi nghĩ dưới gót giày chị ta cũng không ít tên máu M lết theo đâu.

Ah- không. Cái này là không phải đang nói về tôi đâu đấy nhá? Tôi tuyệt đối không hề có hứng thú gì hết, rõ chứ?

Tính ra hôm nay nhỏ em tôi lại đi ra ngoài rồi, thế nên đống việc nhà còn lại tôi phải thầu hết.

Sau khi làm xong còn phải lo bài vở chuẩn bị nhập học nữa chứ. Để xem nào, tôi phải bắt đầu lại từ cái việc lau dọn đang dang dở lúc nãy mới được.

Không hay rồi.

Mấy chỗ vừa làm xong đã bị bới tung lên.

Hmm, nên bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ?

***

Việc lau dọn nhà cửa cơ bản là đã hoàn thành rồi.Nếu vậy thì -

Oh.

Đống quần áo phơi ngoài kia chắc hẳn là khô rồi.

"Ohhh. Khô thật rồi".

Khi tôi bước ra ngoài sân nhìn, thì mớ quần áo phơi ngoài đấy đã hoàn toàn khô và đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió.

Hiếm khi nào có được thời tiết tốt như thế này vào nửa cuối tháng ba. Tôi phải cảm ơn ông trời vì đặc ân mà ổng ban cho.

Như vầy không vui mới lạ, tôi bắt đầu thu dọn đống đồ đã giặt sạch từng cái một trong khi ngâm nga một giai điệu.

Chà, sau khi thu dọn hết mớ đồ này, mình cũng nên vào bàn học thôi. Thời gian từ giờ cho tới khai giảng chẳng còn được bao nhiêu. Bởi vậy, tôi sẽ ra sức hoàn thành nốt chúng càng nhanh càng...

"Ahhhhhhhhhhhh~!"

Rồi đột nhiên một tiếng thét inh ỏi vang lên.

Gì thế ? Gì thế ? Bọn mèo động tình lại đánh nhau nữa sao?

Trong lúc suy nghĩ, tôi quay đầu lại,

"O-O-O, Onii-chan......!"

Có vẻ là em gái tôi vừa trở về từ trường.

"Này, Akiko. Giọng em bị sao vậy. Biết để hàng xóm nghe thấy là xấu hổ lắm không. Làm ơn cư xử cho giống một thiếu nữ giùm anh cái."

"Anh-Anh đang làm cái gì thế ?"

"Anh đang làm gì đó hả? Thì gom quần áo khô, không phải à?"

"Onii-chan, trên tay anh, đang cầm thứ gì vậy hả......?"

"Eh? Còn cái gì nữa? Không phải quần sịp của em sao?"

"!"

Khuôn mặt con bé bỗng chốc trở nên đỏ ửng.

*pa pa pa*

Con bé bước từng bước lớn về phía tôi.

Nó giật phắt ngay lấy cái quần sịp trên tay tôi cùng với đống đồ tôi vừa gom được.

Con bé lùi lại ba bước một cách vội vàng.

Và rồi nó trừng mắt nhìn tôi.

"Hmmph!"

"...... Em là con gì à? Bình tĩnh lại chút đi."

"Lúc này em còn có thể bình tĩnh được hay sao!? Đ-Đ-Đ-Đồ lót của em......!"

"Ha? Thứ này trước đây em làm gì có để ý đâu."

"Đừng nhắc đến nó!"

"Anh nhớ không lầm thì rõ ràng trước đây em còn nổi giận khi anh không chịu nhìn trộm em tắm. Rồi còn đứng trước mặt anh chỉ với một tấm khăn tắm quấn quanh người cơ mà."

"Nhưng mà không được phép tấn công bất ngờ như thế này!"

"Đằng nào anh cũng đâu có để ý. Cùng lắm chỉ là đồ lót của em gái anh thôi mà."

"Cái giọng đó... Bây giờ em lại tức giận vì một lý do hoàn toàn khác đây!"

Thật sao, con bé đang nói cái gì thế này? Tôi thật không thể nào hiểu nổi.

Có cái gì phải xấu hổ đâu nhỉ?

"...... Fuu- haa. Fuu- haa."

Trong lúc tôi đang không biết phải nói gì, con bé đặt tay lên ngực và hít thở sâu vài cái.

Sau đó khuôn mặt màu phủ màu anh đào của cô bé lại trở về với màu vốn có của nó, rồi con bé nhìn tôi chằm chằm.

'jiiiiiii'

"Dù cho Onii-chan có là người mà em vô cùng yêu quý đi nữa, em cũng không thể nào tha thứ cho hành động thô lỗ này của anh được!"

"...... Rốt cục thì anh đã làm cái gì để bị đối xử như thế hả?"

"Đây không phải là đồ lót của một thiếu nữ sao? Hơn nữa chúng lại là của em, đứa em gái đáng yêu của anh! Nếu anh muốn lấy thứ này để ngửi thì em sẽ vui vẻ đưa nó cho anh, bình thường như việc đưa cho anh một miếng giẻ lau nhà vậy – Ahhh, nói chung là em vẫn không thể nào tha thứ cho anh được. Hành vi cực kì quá đáng của Onii-chan đã làm tổn thương nghiêm trọng đến trái tim nhỏ bé yếu ớt của em!"

"Bình tĩnh nào. Nếu em hỏi một trăm người, anh khẳng định cả trăm người đấy đều cho rằng 'những gì em vừa nói bệnh quá đấy'."

"Chuyện này không dính dáng gì đến người ngoài cả! Đây là gia quy của nhà Himenokouji! Và Onii-chan là người đã phạm vào cái gia quy đó!"

"Uhhh... Mm."

Từ lúc quái nào mà có cái gia quy đó vậy nhỉ? Nhưng tôi đoán đây chắc không phải lúc thích hợp để hỏi điều này

Mặc dù tôi không cảm thấy mình đã làm điều gì sai cả, nhưng sau khi nghe con bé nói vậy tôi nhận ra rằng có vẻ như mình làm việc này cũng hơi thiếu suy nghĩ. Ngoài ra, coi bộ em gái tôi sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng được.

"...... Mặc dù anh không đồng ý hoàn toàn, nhưng mà anh hiểu rồi. Có lẽ có một số quy tắc không để bỏ qua được dù cho chúng ta có thân thiết tới đâu đi nữa. Anh đã sai khi tự ý gom quần áo khô vào, được rồi chứ.."

"Thế anh biết hối hận rồi sao?"

"Mhmm."

"Thật chứ?"

"Dĩ nhiên."

"Thôi được rồi. Vậy thì em sẽ tha cho anh lần này. Đổi lại-"

"Anh nói này Akiko."

"Vâng?"

"Mặc dù khả năng này không cao. Nhưng em sẽ không định lợi dụng cái đống hỗn loạn này để mà nói những thứ đại loại như 'làm ơn ôm em đi' chứ?"

"............"

"Akiko?"

"Onii-chan, anh không thấy là mình hơi quá đáng hay sao?"

"Eh?"

"Em cảm thấy thật tổn thương, khi anh nghĩ em là loại người đó. Còn đau hơn cả lúc nhìn thấy anh không được sự cho phép mà dám sờ mó quần lót của em. Nói những thứ quá đáng ngay cả khi Onii-chan biết mình làm sai – sao em có thể yêu cầu một thứ vô lý như thế được?"

"Hmm...... vậy sao? Anh xin lỗi. Có vẻ anh đã suy nghĩ hơi quá."

"Được rồi, Onii-chan. Hãy nhớ kĩ những điều anh vừa nói đấy."

"Xin lỗi, xin lỗi."

"Thật là, những điều vô lý mà anh nói ít ra cũng phải có giới hạn chứ. Tất cả những gì em muốn là môi của Onii-chan và em chạm nhau. Chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi-"

"Akiko."

"Vâng."

"Hay thật đấy. Nếu em thật sự muốn yêu cầu điều này thì anh không còn cách nào khác đành phải đoạn tuyệt mối quan hệ anh em của chúng ta tại đây vậy."

"Uh- đi-điều đó..."

"E hèm, chuyện này kết thúc ở đây được chứ? Thôi nào, cứ coi như xí xoá mọi chuyện đi."

"C-chờ đã! Cơ hội như vầy thường có một không hai – không đợi đã, em sẽ không bỏ qua trừ khi anh chịu đáp ứng yêu cầu và xin lỗi em!"

"Không đời nào."

"Nếu như hôn không được, vậy thì ôm em đi!"

"Ah, đâu lại vào đó nhỉ!"

"Giá chót vậy, xoa đầu em đi!"

"Không là không."

"N-nếu vậy thì, để xem, vậy thì-"

"Ahh. Anh nói này, Akiko."

Xem ra mọi thứ bắt đầu giống với thường ngày rồi, vậy nên tốt hơn hết là tôi nên đổi đề tài đi.

"Em đã gia nhập hội học sinh rồi đúng không? Nếu anh nhớ không lầm thì em còn là thư kí nữa?!"

"Hừ!? Anh đừng có đánh trống lảng! Hôm nay bằng mọi giá em phải lấy cho bằng được phần thưởng của mình! Nếu không, em sẽ đứng luôn ở đây không nhích một bước, không nấu ăn, không dọn dẹp hay làm bất cứ việc gì hết!"

"Ah. Akiko đúng là một đứa trẻ ấn tượng đấy."

"Eh?"

"Tham gia hội học sinh để giúp đỡ nhà trường. Chưa kể đang trong kì nghĩ mà em vẫn không quên xử lí công việc cho hội học sinh. Việc này thật không dễ dàng gì. Ồ, thế nên anh thấy em thật sự cừ khôi."

"T-Thật vậy sao…..?"

"Đúng vậy. Em là một đứa trẻ giỏi giang. Một cô em gái mà anh rất ư là tự hào."

"K-khen em nữa đi."

"Akiko rất là tuyệt vời. Với anh, em là người độc nhất vô nhị trên thế giới này mà không ai có thể thay thế được. Một cô em gái hoàn mĩ."

"Ehehe…Anh biết vậy là tốt. Vậy, không phải là anh nên thưởng chút gì đó cho đứa em gái dễ thương này của anh hay sao-"

"Và bởi vì em là một cô em ưu tú, Akiko chắc chắn sẽ không làm gì gây rắc rối cho anh trai của mình, đúng chứ? "

"Eh? Cái đó thì-"

"Không, khoan hãy nói. Anh đã hoàn toàn được tắm mình trong ánh hào quang tỏa ra từ em gái của mình. Tạ ơn trời đã cho con thật nhiều may mắn. Ahhhh, anh đã được ban phép lành rồi."

"...... Urm em nói này, Onii-chan. Có người em gái như thế, không phải là anh cũng nên đền đáp cho cô ấy một phần thưởng nào đó sao?"

"Ahhh, nhắc mới nhớ."

Chẹp.

Nếu tôi tiếp tục thay đổi mục tiêu và cố gắng chôn vùi luôn cái chủ đề chết tiệt này đi. Lúc đó chính là lúc nhiệm vụ của mình thành công và nhẹ được cái đầu.

Biết nói cái gì tiếp đây nhỉ- ah có rồi.

"Hội trưởng của em là người như thế nào vậy?"

"Eh?"

"Hội trưởng Hội học sinh của Học viện Thánh Ririana đấy. Chị ấy là cấp trên của em đúng không? Anh đang nghĩ, không biết hội trưởng là người thế nào nhỉ?"

"Hãy giấu em gái cậu điều này, nếu không mọi thứ sẽ rối tung lên hết" – như yêu cầu của Nikaido-senpai lúc nãy, tôi quyết định giữ kín chuyện chị ta vừa ghé đây.

"Về phần anh, anh coi em như người mà anh quan tâm. Với tư cách là anh trai của em, lúc này đây anh muốn tìm hiểu thêm về người đó."

"Ra là vậy. Em hiểu rồi."

............ Ơ, mình vừa nhìn thấy ảo giác hay sao nhỉ?

Em gái tôi, người vừa hơi cúi đầu xuống một chút, vừa có sự thay đổi đột ngột trong cách sử dụng từ ngữ của nó. Con bé thậm chí còn đứng thẳng lưng lên nữa.

"Hội trưởng là một người xứng đáng được kính trọng. Chị ấy rất giỏi trong việc lấy lòng của người khác và biết dùng người một cách hợp lí. Chị ấy không phải loại người chỉ giỏi nói mồm mà là người thực sự có năng lực, là chỗ dựa vững chắc dù trong những tình huống khẩn cấp nhất. Chị ấy rất cởi mở và biết lắng nghe, và theo đó lẽ dĩ nhiên là cô ấy có rất nhiều bạn. Thật không quá khi nói rằng cô ấy sinh ra đã có khí chất của một vị lãnh đạo."

Oh-.

Thật hiếm khi được nghe con bé nói những lời như vậy.

"Tuy nhiên, sở thích về giới tính của chị ấy thì không thể nào tệ hơn được nữa."

Ah.......

"Trai không chừa, gái không tha, sở thích giới tính của chị ta thật khủng khiếp."

Không lẽ chị ta thích cả nam lẫn nữ (bisexual)?

"Đặc biệt, chị ta còn được gọi với cái tên là 'Mãnh thú săn mồi'."

Điều này sao có thể ?

Đúng là một sự đối lập khủng khiếp.

"Onii-chan. Nhân tiện đang nói về chủ đề này, em sẽ cho anh một lời khuyên."

Con bé dí sát mặt về phía tôi.

Nó siết chặt ngón tay trỏ, và nói với giọng điệu cực kì nghiêm trọng,

"Tốt nhất là anh đừng đến gần Nikaido-mãnh thú... Nikaido-senpai."

"V-vậy sao?"

"Đó là để đảm bảo tính mệnh cho Onii-chan."

"Có điều không phải chị ta từ trước đến nay đã trông chừng cho em hay sao. Em không nghĩ rằng anh ít ra cũng nên ghé thăm chị ta một lần à?"

"Suy nghĩ của anh hoàn toàn đúng. Nhưng anh nên quên nó đi, chỉ lần này thôi."

"Nhưng năm nay anh sẽ vào học chung trường với em cơ mà. Anh làm sao có thể tránh mặt được hội trưởng cơ chứ?"

"Mặc dù điều đó em thừa biết, nhưng em vẫn phải cảnh báo cho anh một lần nữa. Hãy cố gắng đừng đến gần người đó."

"U-Urm. Chị ta nguy hiểm lắm sao?"

"Cái tên 'Mãnh thú săn mồi' của chị ta đâu phải chỉ để cho oai. Bình thường nói chuyện với chị ta thì không sao. Nhưng tuyệt đối phải tránh nhìn trực tiếp vào mắt của chị ta, không thì anh sẽ dính bầu ngay."

"Ehhhhhhh?"

"Bất chấp cả giới tính của anh. Chị ta chính là người như thế đấy."

"C-có thật sự nghiêm trọng đến thế không vậy......?"

"Hoàn toàn có. Nếu hôm nào mà chị ta bắt gặp được anh, chị ta sẽ không ngần ngại mà xơi tái lấy anh ngay đâu. Dĩ nhiên là chừng nào em còn ở bên cạnh anh, em tuyệt đối sẽ không cho chị ta được như ý… Bởi dù có chuyện gì xảy đến đi chăng nữa, em có trách nhiệm phải bảo vệ lấy sự trinh trắng của Onii-chan. Làm ơn hãy nghe lời em, và cố đừng giao thiệp với người đó, được chứ?"

...... Thôi bỏ đi.

Sự thật là tôi đã lỡ tiếp xúc với cái cô hội trưởng này rồi, đó là điều không còn có thể thay đổi được nữa.

Và tôi có cảm giác rằng cái mối quan hệ không lành mạnh này khó có thể mà cắt đứt được.

Chậc, mà thôi lúc này tốt nhất nên im lặng là vàng.

"Ahhh… Mặc dù thật hạnh phúc biết bao khi được học cùng trường với Onii-chan. Nhưng mà, em cực cực cực kì thấy lo lắng về việc Onii-chan có thể xớn xa xớn xác mò vào cái khu vực 50m quanh hội trưởng….Ahhhh…. thậm chí còn có người em mong Onii-chan không bao giờ tiếp xúc hơn cả hội trưởng nữa kìa…… Có điều, độ nguy hiểm của người kia vẫn còn kém hội trưởng một chút."

"Chậc, em cũng đừng nên lo lắng quá như thế, Akiko. Anh đâu còn là con nít nữa. Cứ cho rằng hội trưởng có nguy hiểm gì đi nữa thì anh vẫn có thể tự vệ cơ mà."

"Vô tư! Onii-chan đã quá vô tư rồi! Onii-chan chỉ có thể nói như thế bởi vì anh chưa biết được chị ta đáng sợ đến cỡ nào thôi!"

"Nhưng mà…… bởi vì chúng ta học cùng trường nên điều này làm sao có thể tránh được chứ, đúng không?"

"Mặc dù biết là như thế, nhưng làm ơn nhớ rõ điều này! Sự thật là trong trường có một con thú dữ cực kì đáng sợ, và Onii-chan chính là con mồi nhỏ bé yếu đuối! Nếu như Onii-chan mà gặp phải người này, anh chắc chắn sẽ bị 'awu', 'gabu', 'guru' ngay lập tức!"

[TLNote: Từ tượng thanh miêu tả con mồi bị táp, nhai và nuốt. lol]

"Được rồi. Được rồi. Anh sẽ cẩn thận."

"...... Uhhhhh, em thật sự lo lắng, vô cùng lo lắng đấy. Dù cho Onii-chan có cẩn thận thế nào đi nữa, chỉ cần người kia ra tay, Onii-chan sẽ như chú thỏ rơi vào vòng ngắm của diều hâu vậy…… Em không quan tâm nữa. Thay vì để cho điều đó xảy ra, em tốt nhất nên thịt Onii-chan trước! Giải pháp tốt nhất bây giờ là hãy để em tận hưởng anh! Thế nên, Onii-chan, tối nay, làm ơn-"

"Với anh, em chính là con thú dữ nguy hiểm nhất, hãy nhớ kĩ điều đó!"

"Đừng nói như thế mà! Hay ít nhất, hãy cho em ngủ chung giường với anh đi!"

"Không không. Được rồi, tới giờ em đi chuẩn bị bữa tối rồi đấy. Anh còn phải đi chuẩn bị bài vở để bắt kịp giáo trình trong trường đây."

"Làm ơn đáp ứng yêu cầu của em đi mà! Em chỉ muốn giường của em đặt cạnh giường của anh khi ngủ thôi mà!"

"Ah- đúng rồi. Anh đi quét dọn sân sau đây."

"Chỉ là giường chạm giường với nhau thôi mà! Thật sự chỉ là chạm nhau thôi! Em thề là em sẽ không làm bất cứ thứ gì khác đâu! Thật mà!!"

"Từ lúc đến đây anh vẫn chưa để ý mấy đến sân sau nhỉ. Tốt nhất nên dọn cho xong trước khi đi học bài nào."

"O-Onii-chan dám lơ em hả! Thật là ích kỉ! Đây là hành vi gây tổn thương tâm hồn cực kì nghiêm trọng! Nếu anh cứ tiếp tục tra tấn đứa em gái đáng yêu này như thế, sẽ có ngày anh phải ra hầu tòa cho xem!? Anh có muốn bị như thế không!?"

"Này Akiko. Cây chổi đâu rồi nhỉ? Anh không thấy nó đâu hết."

"...... hic hic...... Onii-chan thật xấu xa."

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi ghi chú được một điều quan trọng.

Nikaido Arashi – chị ta hẳn là ở phe chúng tôi, nhưng tôi vẫn phải đề phòng chị ấy.

Truyện Chữ Hay