Trước giờ An Thuần luôn biết cách nhìn mặt người khác, Bạch Thường lúc này đang quay lưng lại với cô nhưng cô vẫn cảm thấy lão ta đang run rấy.
Khi An Bình tiến lại ngày một gần hơn, giọng nói của lão ta thay đổi.
"Cậu.. sao cậu lại ở đây được? Không đúng, cậu... rốt cuộc là ai?"
Bạch Thường gào thét trong sợ hãi, hai chân lão ta không còn sức lực đã khuỵ xuống, miệng vẫn lầm bẩm vài từ mà An Bình nghe không rõ.
Cả ba người nhìn nhau rồi quyết định lại gần đến chỗ Bạch Thường, lúc này tâm trạng lão ta đã hoàn toàn hỗn loạn.
An Bình đánh ngất ông ta rồi thở hắt, "Nhiệm vụ này xong rồi, chắc em nên sớm quay về thôi!"
"Xem họ đem gì đến đã?" An Thuần kéo Hàn Tử Thần đến gần xe hàng.
"Thần, không sao chứ?" Thiên Mạc và Vân Dương từ đằng sau chạy tới.
"Phong Vĩ đang xử lí đám còn lại." Vân Dương nhìn qua một lượt rồi liếc vào đống hàng, "Trong đó có gì vậy?"
"Để về rồi kiểm tra sau, trời sắp sáng rồi." Thiên Mạc ngăn cản An Thuần động vào đống hòm, những thùng hàng này tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại trước khi động vào.
An Thuần cũng hiểu ý Thiên Mạc, cô quay người lại, "Nhờ anh vậy."
—————
Ba người, Hàn Tử Thần, An Thuần và An Bình lên xe cùng trở về.
"An Bình, em lên gọi hai đứa dậy đi." Nhìn qua đồng hồ phòng khách điểm h, An Thuần dặn dò An Bình rồi sắn tay áo vào bếp.
Nhìn thấy Hàn Tử Thần định theo sau mình, An Thuần mới đẩy anh ra, "Anh lên nhà tắm ngay cho em, người đầy mùi máu, đừng để con trông thấy."
Hàn Tử Thần tất nhiên là nghe lời vợ, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi mới bước lên phòng.
An Thuần loay hoay một lúc trong bếp, vừa nghe thấy tiếng động cô đã quay lại.
"Anh tắm nhanh... Bình?" Người đứng trước cửa phòng bếp lại là An Bình, phải biết rằng trước đó cô và Hàn Tử Thần đã tìm mọi cách đánh thức An Hiên nhưng đều mất đến nửa tiếng mới xong, An Thiên thì dễ dàng hơn vì cậu nhóc vô cùng 'người lớn'.
"Có chuyện gì sao?" An Thuần hỏi nhưng ánh mắt lại tập trung vào nấu ăn.
"Chị cảm thấy biểu hiện của Bạch Thường hôm nay thế nào?"
"Kì lạ đúng không? Mẹ nói những người trong hoàng tộc như chúng ta không thể tự do ra ngoài, em lại chưa từng. Nếu nói người giống người lại càng vô lí hơn." An Thuần vừa nói vừa lật chảo.
"Em không nghĩ rằng mình đã từng ra ngoài. Biểu hiện của Bạch Thường cho thấy người kia có vẻ đã chết rồi, nếu là anh em song sinh gì đó của em thì chắc chắn em sẽ cảm thấy."
"Nếu là những người đời trước thì sao? Chẳng phải em từng gặp ông ta sao?"
"Em không trực tiếp gặp ông ta, chị biết mẹ từng ra ngoài hai mươi năm trước đúng không? Em là một trong hai người hỗ trợ ở tuyến ngoài, dù chỉ gặp ông ta qua màn hình nhưng em nhìn người rất tốt. Còn việc nếu ông ta đã từng giết ai giống em thì em không rõ, hơn nữa An Gia không hề có thông tin gì về việc mất người cả."
"Đành phải chờ xem xe hàng đó là gì thôi."
"..."
"Xe hàng gì ạ?" An Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau An Bình.
"An Thiên thích xe hàng gì nào?" An Bình giả bộ như không có gì tiếp chuyện với An Thiên.
"Em thích một xe hàng đồ chơi điện tử..." An Hiên đằng sau đã háo hức nhảy vào lòng An Bình.
"Hiên Nhi, con đừng làm phiền anh như vậy."
"Con thích anh xinh đẹp, sau này con sẽ gả cho anh xinh đẹp. Anh xinh đẹp có lấy em không?" An Hiên vô tư trả lời lại, câu sau là nói với An Bình.
"Được, nếu có thể sau này anh sẽ lấy An Hiên về nhà." An Bình giả bộ trả lời nghiêm túc lại.
"Em cẩn thận lời nói đấy!" An Thuần lườm An Bình một cái, trẻ con đôi khi lại coi những lời nói đùa là thật lòng thì sao.
"Thật ra cũng chưa chắc là không thể, không biết ba mẹ kể với chị chưa? Trong dám anh chị em trong hoàng tộc, chỉ có chị là được sinh ra thôi, những người còn lại đều là thụ tinh nhân tạo đấy! Nếu nói rằng hai ta không có quan hệ cũng không sai đâu?"
"Tôi không muốn cậu thành con rể." Giọng Hàn Tử Thần lạnh tanh, anh thong thả bước từ trên nhà xuống, vào thẳng bếp. Đi qua An Bình mà không nhìn một cái cứ như người vừa nói không phải là anh vậy.
"Ai biết được..." An Thuần cười thầm rồi dọn đồ ăn ra.
Thật ra cô cũng để ý đến cái ba đời ấy thật, nhưng nếu An Bình không chảy dòng máu giống mình thì cô cũng chả cấm gì nữa, chỉ sợ sau này An Bình bị An Hiên chê già thôi, dù sao hai người cách biệt tuổi quá lớn mà.
Bữa cơm hạnh phúc cứ thế trôi qua, An Hiên và An Thiên còn nhỏ nên vẫn phải đi ngủ sớm.
Tắm giờ ba mươi, tất cả mọi người đều có mặt tại một hầm bí mật của Phong Gia.
"Đã kiểm tra và phá hết bom rồi, không biết bên trong có gì mà bảo mật của chúng lại chắc vậy." Vân Dương lau mồ hôi trên trán rồi đứng dậy uống nước, cậu đã ở đây trước đó để giải mã rồi.
"Vậy, trong đó có gì?"