Trong lòng vài người khác dù còn băn khoăn nhưng rốt cuộc là vẫn nghe theo Tuấn Khiên. Năm người rời đi trong im lặng mà không báo cáo lại với An Thuần.
Cảm nhận được vài hơi thở dần cách xa mình, An Thuần cười thầm một cái rồi quay sang Tư Mộ, lần đầu tiên nhìn vào mắt cậu ta.
"Cậu có thể xử lí được bao nhiêu tên trong đó?" Đây là câu hỏi thật, giọng cô trở nên nghiêm túc hẳn đi.
Tư Mộ nhìn vào hướng trước mặt An Thuần, ở đó tên nào cũng to con vạm vỡ, thân hình có khi còn lớn gấp đôi cậu.
"Em không chắc, khoảng năm tên."
An Thuần quay lại theo dõi đám người Bạch Thường.
Nói không thất vọng là nói dối, dù sao thì năm tên...
Có hơi ít, cô vừa tính sơ sơ ở đó cũng tầm mười mấy hai mươi tên chứ không ít, đoán chừng lô hàng này quan trọng thật.
Chẳng lẽ lại bỏ cuộc?
Đã đi đến đây rồi.
Bây giờ mà kéo dài thời gian thì trước sau gì cô cũng bị Hàn Tử Thần cạch mặt một trận, dù sao thì lỗi cũng tại cô không nghe lời anh.
Phải đem thứ gì đó có ích về mới may ra thoát nạn.
Mà có khi... cũng không thể thoát nạn.
An Thuần tự nhiên tưởng tượng ra một loạt thảm cảnh không mấy tốt đẹp của mình sau này.
'Không được.' Lắc đầu để xua tan suy nghĩ tiêu cực, An Thuần lại mở miệng.
"Cậu mang súng không?"
"Em là người mới, nhiệm vụ lại... nên Lão đại không phân phát súng cho em."
Tư Mộ không nói rõ nhưng An Thuần hiểu, nhiệm vụ bảo vệ cô ở nhà kho đơn giản nên không nhất thiết phải cầm súng tránh làm đồng minh bị thương, ai biết cô lại hành động riêng lẻ.
Làm sao đây?
An Thuần đoán những người kia rời đi chắc cũng đã bị đám người Bạch Thường âm thầm giải quyết rồi. Nơi đây gần địa bàn địch như thế, giải quyết một đám người không biết để ý xung quanh như thế, dễ như trở bàn tay.
Cái gì mà tinh anh trong tinh anh chứ, coi thường người khác thì cũng chỉ nhận kết cục như vậy mà thôi.
"Các cậu đang ở đâu?" Một giọng nói âm thầm vang lên sau lưng An Thuần khiến cô rợn tóc gáy.
Không phải chứ? Cô rời đi chưa được chục phút mà.
An Thuần lấy hơi rồi quay lại thì vẫn không thấy ai, cô thở nhẹ một cái rồi quay sang Tư Mộ.
Cậu ta đang cầm trên tay bộ đàm nội bộ, mà người ở đầu bên kia lại là Hàn Tử Thần.
Cô ra ám hiệu với Tư Mộ bảo đừng có trả lời, nhưng có vẻ như hai người không hợp nhau chút nào.
Tư Mộ phũ phàng lên tiếng: "Lão đại, An tiểu thư hành động một mình, hiện giờ em cùng An tiểu thư đang ở bụi cây, hướng sáu giờ, cách gần một trăm mét."
'Thôi xong!!!' Chuông báo động đỏ reo liên tục sau khi An Thuần cảm nhận thấy người ở đầu dây bên kia đang bóp chặt cái bộ đàm.
Dù chưa thấy bị hỏng nhưng bên này cô vẫn nghe thấy tiếng rộp rộp của vỏ nhựa bị bóp nát.
"Giữ nguyên vị trí. Mệnh lệnh." Hàn Tử Thần không đợi bên kia trả lời mà ngắt luôn bộ đàm, cậu gọi An Bình lại rồi vừa đi vừa giải thích tình hình, Thiên Mạc cần ở đây giải quyết những vẫn đề còn lại nên không thể đi cùng.
"Tuân l..." Tư Mộ bên này vẫn còn đang ngơ ngác khi bị ngắt bộ đàm, cậu giữ nguyên tư thế trong vài giây rồi cuối cùng quay sang An Thuần.
"Lão đại..." Cậu không thể nói tiếp khi nhìn thấy nụ cười cứng đơ của cô gái trước mặt.
"Cậu chết đi." Mặt An Thuần đanh lại, vốn cô định bỏ chạy nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời Hàn Tử Thần.
Vậy mà mới chỉ vài phút sau, trước mặt cô, Hàn Tử Thần lặng lẽ xuất hiện, khuôn mặt như một tảng băng ngàn năm, ánh mắt khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào anh.
"Em xin lỗi." Giọng An Thuần nhỏ xíu như con kiến, nhưng nói đây khá yên tĩnh nên Hàn Tử Thần vẫn có thể nghe thấy được, nó còn mang chút gì đó giận dỗi khi yêu của người con gái, cô vẫn ngồi đó cúi đầu xuống đất.
Hàn Tử Thần cúi xuống thở dài rồi ôm cô vào lòng, mãi một lúc sau mới khiến cô đối diện với ánh mắt của mình.
"Hứa với anh đừng tự đưa mình vào nguy hiểm nữa."
"Nhưng..." anh sẽ gặp nguy hiểm.
"Em nên nghĩ cho bản thân mình đi, em có từng nghĩ khi em sảy ra chuyện anh sẽ thế nào không? Đừng chỉ luôn nghĩ cho anh như vậy nữa."
Trong giọng nói của Hàn Tử Thần cô cảm thấy rõ sự bất lực của anh, cô chợt nghĩ lại lúc Hàn Tử Thần vì cô mà rời khỏi thế giới này, nghĩ lại khoẳnh khắc cô chọn theo anh thay vì phải sống một mình.
Trước đó cô luôn không nghĩ đến cảm nhận của anh, không phải cô chưa từng nghĩ đến, mà cô sợ tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ đơn giản mong manh dễ vỡ mà thôi.
Một con người như Hàn Tử Thần, bản thân cô không dám nghĩ anh sẽ giống như cô, yêu một người là nguyện chết vì người đó.
Đến bây giờ, dù thân phận của cô có là công chúa của một gia tộc, một thiên tài, hay có trong mình dòng máu đặc biệt thế nào đi nữa, cô luôn không thấy mình xứng với anh.
Suy nghĩ của cô, luôn tiêu cực và yếu đuối như vậy đấy.
Nhưng thử nghĩ mà xem, Hàn Tử Thần là một người như thế nào chứ, trước khi gặp cô, anh tuyệt vời như thế nào chứ, anh nói một không ai dám nói hai, anh muốn ai chết người đó sẽ phải chết.
Cô có sợ anh không?
Chắc chắn là không rồi.
Anh tuyệt vời như vậy đấy. Mỗi lần nghĩ như vậy, An Thuần mới cảm thấy mình trong mắt anh khác với những người kia.