"Cô... không sao chứ?"
Cũng may Âm Thời cũng không phải loại con trai thích so đo, anh chỉ nghĩ rằng cô không thích người khác động vào mình mà thôi.
"Tôi không sao..."
Sau cơn đau đầu đó, An Thuần vẫn chưa nhớ lại gì. Cô đoán đó chỉ là do cô làm việc quá sức mà thôi.
"Hai người nói chuyện đi, tôi xin phép về trước." An Thuần đứng dậy rồi rời khỏi nhà hàng, không hiểu sao trước khi rời khỏi cô còn quay lại nhìn một lần nữa.
Cái cô nhìn thấy, lại là bóng lưng quen thuộc đó.
—————
Trước mặt An Ngọc và An Lạc, Hàn Tử Thần cũng không nói một lời nào, ba người vẫn im lặng nhìn vào người đang nằm yên tĩnh ngủ trên giường kia.
Thanh âm quanh đây thật yên tĩnh, lâu lâu lại có tiếng nói của An Hiên nhẹ nhàng như muốn gây sự chú ý về phía mình.
"Ba, mẹ nằm đó mấy tiếng rồi." An Thiên lại gần thì thầm vào tai Hàn Tử Thần, cậu hiểu những điều như thế này không nên nói ra ngoài.
Sau lời nói của cậu, hai con người mà trước đó vẫn đang ngồi yên đồng thời đứng dậy.
"Cậu đưa con bé đi đi. Nhớ những lời chúng tôi đã nói." An Lạc bỏ lại câu nói đó rồi rời khỏi.
"..." An Ngọc cởi toàn bộ đống dây chằng chịt khắp người An Thuần ra rồi đỡ cô xuống xe lăn.
"Nó sẽ hôn mê vài ngày, nhờ cậu chăm sóc cho nó." An Ngọc giao An Thuần lại cho Hàn Tử Thần rồi đi trước.
"Sẽ có người sẽ dẫn đường cho các cậu rời khỏi đây."
Hàn Tử Thần ngồi đó một lúc để nhìn lại An Thuần cũng như để suy nghĩ về lời nói lúc nãy của An Lạc và An Ngọc.
Một lúc sau thì có một chàng trai trẻ tuổi đến, ước chừng cũng mới chỉ hai mươi là cùng.
Cậu cúi chào dáng chuẩn công tử rồi nở một nụ cười rạng rỡ đầy ánh nắng.
"Anh rể, rất vui được gặp anh. Em sẽ dẫn anh rời khỏi đây và là người đại diện cho An Gia để hợp tác với mọi người về vụ Bạch Gia. Xin tự giới thiệu, con trai thứ hai của vua An Lạc, em tên là An Bình. Cũng là em trai của Công chúa An. Mà chắc nên gọi là chị An Thuần nhỉ?"
An Bình luyên thuyên một hồi mà không cho Hàn Tử Thần nói thêm một câu nào.
Ánh mắt Hàn Tử Thần nhìn cậu con trai trước mắt này không có gì cả, trong veo không gợn sóng.
"Aa... anh xinh đẹp..." An Hiên đột nhiên thốt lên rồi ôm chầm lấy chân của An Bình, cũng không biết tính mê trai của cô nhóc này được di truyền từ ai.
An Bình không để ý hành động của cô nhóc mà lại chú tâm vào lời nói của cô nhóc hơn.
'Xinh đẹp' là ý gì chứ?
Hắn là đàn ông con trai % đấy.
Khuôn mặt An Bình méo mó đi một chút nhưng cậu tự khuyên bào mình không nên so đo với trẻ con. Rồi cậu quay xang Hàn Tử Thần.
"Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi hai người kia đổi ý."
'Hai người kia' ở đây dù không nói rõ nhưng An Bình tin Hàn Tử Thần vẫn hiểu.
Nhờ sự dẫn dắt của An Bình, Hàn Tử Thần gặp lại Phong Vĩ và Từ Vũ.
Tất cả mọi người coi như rời khỏi cái nơi kì lạ đó thành công.
Cũng may khi họ tới chỗ chiếc may bay mà họ bỏ lại, chúng vẫn có thể sử dụng được.
An Bình thay thế vị trí lái của An Nguyệt, cậu cũng chả có ý kiến gì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu được rời khỏi đây.
—————
"Nương nương... tại sao hai người lại để họ đi như vậy?" An Nguyệt nhìn chiếc máy bay dần rời khỏi màn hình vi tính, cô không khỏi bức xúc, mất bao nhiêu công sức của cô.
"Không thể giữ họ lại thêm nữa, nếu không sẽ có người nghi ngờ." An Ngọc tắt màn hình đi rồi mở một video khác lên.
"Vậy chỉ cần đưa mấy người kia đi thì chẳng phải là được rồi sao?" An Nguyệt vẫn cố chấp.
"Cô xem đi." An Ngọc đẩy một màn hình lại trước mặt.
Trong video đó chỉ kéo dài chừng hai phút mà thôi, trên đó lặp đi lặp lại duy nhất một cảnh tượng.
Người đàn ông bị một phát súng thẳng vào tim khi đỡ đạn cho người con gái, người con gái chết lặng đứng đó. Một lúc sau cô cũng đi theo bằng một phát súng vào tim, khẩu súng đó nằm trên tay cô.
Trong video cũng chỉ có duy nhất một câu nói trước khi người con gái tắt thở.
"Hàn Tử Thần, An Thuần vì anh. Anh sống em sống, anh chết em chết. Nếu phải xa nhau, hai chúng ta sẽ cùng chết."
An Nguyệt thẫn thờ xem đi xem lại đoạn video kéo dài chỉ khoảng hai phút đó, mãi đến một lúc sau cô mới động tay để tạm dừng nó lại.
"Công chúa... đã chọn lựa..."
"Phải, nó chọn hy sinh tất cả để đi theo người mình yêu. Quả thật giống với mẹ của tất cả chúng ta, cuối cùng chúng ta đã có thể giúp cha hoàn thành tâm nguyện rồi."
"Vậy, công chúa có biết mình không sống được bao lâu nữa không?"
"Ta đoán là bản thân nó cũng đã nhận ra."
"Vậy người đàn ông đó?"
"An Lạc đã nói qua với cậu ta rồi. Chúng ta cũng không thể làm gì hơn ngoài việc xem mọi chuyện sẽ sảy ra như thế nào."
"Công chúa... còn bao lâu..."
"Chỉ còn... nhưng..." An Ngọc thở dài.
—————
Hàn Tử Thần đã chờ gần hai năm để có thể gặp lại An Thuần, nhưng không hiểu sao lần này An Thuần mới chỉ hôn mê có một ngày thôi mà đầu óc anh đã không thể tập trung được.
Anh hầu như thúc trực bên cô /h, trừ những lúc phải vệ sinh cá nhân ra.
Có lẽ qua những lời nói của An Lạc khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn về việc sống với cô như thế nào, chắc anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho hai người.
—————
Sáng sớm tại một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Những tia nắng nắng mặt trời le lói rọi qua từng khe nhỏ của chiếc rèm cửa chưa được kéo kín.
Trên chiếc giường kingsize đặt gần cửa sổ, một nàng công chúa đang ngủ yên.
Vậy mà ánh nắng lại cố ý chiếu thẳng vào hai con mắt vẫn đang nhắm khẽ ở đó, nàng công chúa lật người mấy lần rồi kẽ tỉnh dậy.
Một hành động nhỏ nhẹ của cô đã đánh thức chàng hoàng tử đang ngủ quên bên cạnh, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy hạnh phúc, như cô là cả thế giới của anh vậy.
"An Thuần, em tỉnh rồi."
Giọng nói ấm áp đó, An Thuần hận mình sao có thể quên được chứ.
Thật may, thật may khi kia chỉ là một giấc mơ.
Quá xúc động, khoé mắt An Thuần mới đầu chỉ là vài giọt nước nhưng sau đó cô liền khóc oà lên.
"Hàn Tử Thần, em đã rất sợ. Sợ anh không còn nữa, sợ hai chúng ta sẽ xa nhau."
"Anh ở đây. Mọi thứ chỉ là giấc mơ thôi."
"Là giấc mơ thôi phải không?" An Thuần mơ hồ hỏi lại, cánh tay cô vẫn ôm chặt Hàn Tử Thần.
"Ừ." An Lạc đã từng nói qua với Hàn Tử Thần, để tránh cảm xúc của An Thuần vượt qua sức chịu đựng thì cứ nói với cô đó là một giấc mơ là được.
"Phải rồi, không phải chúng ta đang ở An Gia sao? Chúng ta về lúc nào vậy?"
"Chúng ta về được vài tiếng trước, trước đó em được An Ngọc kiểm tra lại một lần thì em liền ngủ quên đi. Anh thấy không nhất thiết phải gọi em dậy nên mới."
"Chồng thật tốt. Vậy em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?" Qua cách nói của Hàn Tử Thần, An Thuần biết chắc anh đang nói dối.
Nhưng dù thế nào thì cô vẫn tin anh sẽ không hại đến mình, anh nói dối thì luôn có lý do.
Thôi thì, lần này cô không hỏi nữa vậy.
"Được." Hàn Tử Thần cúi người xuống rồi bế An Thuần lên theo kiểu công chúa.
Hai người vừa xuống nhà thì thấy ba người nọ đang ngồi chơi game thoải mái ở giữa phòng khách.