Cuối cùng vấn đề có rời khỏi đây được hay không bị An Ngọc kết thúc mà không hề đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào cả.
An Thuần và Hàn Tử Thần được đưa về phòng nghỉ đối diện phòng của An Thiên và An Hiên.
Về phía Phong Vĩ và Từ Vũ thì sau khi chắc chắn họ được nghỉ ngơi cẩn thận An Thuần mới an tâm rời khỏi.
Hoá ra không chỉ Hàn Tử Thần 'được' huấn luyện mà họ cũng bị giáo huấn không ít, nhưng cũng may sau đó họ được một người lạ theo lệnh của An Lạc đưa đi, đến khi trở về thì họ lại không còn kí ức gì về việc trị thương cả.
Các vết thương nặng nhẹ cứ như vậy mà biến mất.
Nhưng An Thuần không hiểu, nếu vậy sao Hàn Tử Thần lại không bị đưa đi. Nhưng nhìn bề ngoài có vẻ trông anh vẫn rất bình thường, chỉ có chút xây xát nhẹ nên cô yên tâm được đôi chút.
Cô vừa bước vào phòng đã thấy Hàn Tử Thần đang ngồi nghỉ ở ghế sofa, nhìn anh có vẻ như không còn chút sức sống nào.
"Thần, anh không sao chứ?" An Thuần rót một cốc nước lọc đặt xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
"Không sao." Hàn Tử Thần có đáp lại nhưng trong giọng nói của anh thì mười phần là mệt mỏi.
"Anh không nói chỉ làm em lo lắng thêm thôi anh có biết không?" An Thuần có chút tức giận, lúc nào rồi mà anh còn giấu cô.
"Anh không biết. Chỉ là thấy người rất nóng."
"Hay anh sốt rồi?" An Thuần đưa tay mình chạm nhẹ lên trán Hàn Tử Thần. "Không phải."
"..." Trong lúc miên man, Hàn Tử Thần cảm nhận được cánh tay và giọng nói ấm áp của cô gái mà mình nhớ hằng đêm.
Điều đó không khỏi khiến cho anh muốn xích lại gần cô gái đó thêm.
"Thuần, anh rất nhớ em." Nói rồi anh đột nhiên ôm chặt lấy An Thuần.
"..." An Thuần có chút không theo kịp tiết tấu của anh, một giây trước họ còn đang nói chuyện về sức khoẻ, một giây sau sao lại nói về vấn đề này rồi.
Thấy hành động của Hàn Tử Thần ngày càng quá lố, An Thuần mới ngăn lại: "Thần, anh sao vậy? Không giống anh chút nào."
"..." Hàn Tử Thần lúc này thật sự không thể nghe thấy cô nói gì, anh mơ hồ nhìn người con gái trước mặt mình, nhưng rốt cuộc lại không làm gì thêm nữa.
"Chả lẽ..." An Thuần sờ qua người anh một chút. "Không phải chứ? Anh bị hạ thuốc sao? Không phải... ở đây sao lại có thứ này chứ?"
"..." Hàn Tử Thần lúc này thật sự đã nóng lắm rồi, chỉ là trong thân tâm của anh có thứ gì đó khuyên anh nên dừng lại.
Hành động của anh cũng chỉ đến mức là ôm chặt An Thuần trong lồng ngực mà thôi, anh sợ nếu làm nhiều hơn sẽ mất đi người con gái này.
An Thuần dường như cũng biết anh phải khổ sở như thế nào, không phải cô không muốn, chỉ là... hoàn cảnh không cho phép họ làm thế.
Cô xin hứa... khi về sẽ đền bù cho anh.
Chắc... chắc chắn là thế...
Sẽ... đến bù... sau...
Giả bộ an ủi bản thân xong, An Thuần mới đẩy người Hàn Tử Thần ra khỏi người mình một chút.
"Thần, ngâm nước lạnh chắc sẽ giúp cho anh được một chút đấy."
"Không sao." Ôm An Thuần được một lúc hình như đã làm Hàn Tử Thần tỉnh táo lại một chút, sau đó thì anh cũng không nói gì nữa.
"..." An Thuần lúc này cũng không biết làm gì, cô chỉ biết tốt nhất là cô nên ở yên nếu không muốn chính mình sảy ra chuyện.
Mà thật ra sảy ra chuyện thì cô cũng tình nguyện...
Hai người đã trải qua một đêm khó khăn như thế ngoài sofa.
—————
Tại phòng điều khiển trung tâm của lâu đài.
"Tôi đã nói với ông rồi. Thằng nhóc do con mình chọn lựa có thể tệ được hay sao?" Giọng một người phụ nữ nhỏ nhẹ.
"Sao biết được. Đêm còn dài lắm." Người đàn ông hình như không tin lời đó lắm, ông vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, trên đó là cảnh An Thuần và Hàn Tử Thần đang ôm nhau ngủ ngon lành trên sofa rộng lớn.
An Ngọc thở hắt một cái, An Lạc từ xưa rất ít khi cãi lại bà, chỉ từ khi có con gái thì lại chuyển sang nghe lời con gái hơn cả bà.
Lúc đó An Thuần còn rất nhỏ, chắc bây giờ cô cũng không còn nhớ rồi.
Thật ra cho dù có công nghệ tái tạo gen đi chăng nữa thì cũng không thể tạo ra một con người hoàn chỉnh được. Công nghệ đó có một nhược điểm rất lớn, những người được tạo ra thường có tuổi thọ rất ngắn. Đó là lí do vì sao An Hạ qua đời từ rất sớm.
Những người được tạo ra đều phải sống ở đây và luôn phải tái khám định kì để kiểm tra, còn những người được sinh đẻ như bình thường thì không cần vì điều đó là sinh đẻ tự nhiên.
Lí do An Thuần quên nơi này cũng là do ảnh hưởng nhỏ từ công nghệ đó, vì An Ngọc và An Lạc đều là những người được tạo ra nên đời con đầu tiên của họ không khỏi có sai sót.
Nhìn con gái mình đang nằm ngủ yên bình trên ghế, An Ngọc thở dài một cái.
"Vì ông mà tôi phải đóng vai ác trước mặt con gái rồi, giờ ông tính sao?" Thật ra việc An Ngọc kéo dài thời gian cũng là qua lời cầu xin của An Lạc, việc thả thuốc lần này bà đoán ông cũng không khỏi liên quan.
An Ngọc bây giờ có thể chắc chắn rằng An Thuần nghĩ rằng Hàn Tử Thần bị hạ thuốc từ buổi trà chiều đó, mà bà lại là người đề nghị uống trà.
Quả thật sau khi An Thuần suy nghĩ kĩ thì cô cũng đã kết luận như vậy.
"Thằng nhóc này thật ra cũng được lắm, chẳng có ai ở đây có thể đánh ngang cơ với tôi như nó, huống hồ lúc đó nó đã bị hạ thuốc. Tôi đoán nó cũng đã biết rồi, chỉ là sau đó lại không nói gì cả. Để mồ hôi ra nhiều như thế, tôi đoán đa phần là do thuốc mà thôi."
"Thế sao ông còn không chấp nhận nó đi?"
"Tôi không thể chấp nhận được. Ai bảo nó hoàn hảo như thế chứ." Trước đó An Lạc đã điều tra qua về tư liệu của Hàn Tử Thần, đọc đống thông tin mà ông thu thập được. An Lạc đã bức xúc đến nỗi đập tan một chiếc máy tính.
"Ông... trẻ con nó vừa thôi." An Ngọc thật sự cạn lời để nói, giờ khuyên cũng không được, bảo cũng không xong, thôi thì chắc nên để họ rời đi sớm là tốt nhất.
Chỉ là bà vẫn có chút tiếc nuối, gặp lại con gái sau bao nhiêu năm, chưa được nghe cô gọi một tiếng mẹ cẩn thận mà đã phải rời xa rồi.