Nhìn hai đứa nhóc mà mình đã ru ngủ trước khi rời đi, Hàn Tử Thần thừa nhận chưa bao giờ anh lại lơ là như vậy.
"Hai đứa làm gì ở đây?" Hàn Tử Thần đặt An Thiên và An Hiên lên ghế rồi cài chốt an toàn cho chúng.
"Chị Ngọc nói trông thấy mẹ về biệt thự." An Hiên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
"Ai?" Hiển nhiên là Hàn Tử Thần không thể nhớ tên một người giúp việc trong nhà rồi.
"Là người giúp việc mà bà nội thuê trông bọn con lúc ba đi vắng." An Thiên bên cạnh tự cài dây an toàn rồi yên tĩnh ngồi đó.
Hàn Tử Thần nhìn hai đứa một lúc rồi thở hắt, ánh mắt dịu dàng đi một chút.
"Mẹ con..."
"Ai đấy?" Thấy Hàn Tử Thần đi hơi lâu, An Nguyệt mới để tay lái cho Phong Vĩ rồi rời đi.
Khi cô nhìn thấy hai người đang ngồi yên lặng trên ghế, hành động của An Nguyệt cũng chợt dừng lại.
Trái tim của An Thuần trong cô hình như có chút phản ứng rồi.
Một giây sau An Nguyệt khôi phục lại trạng thái bình thường rồi quay qua Hàn Tử Thần: "Sắp đến nơi rồi, anh ở đây trông hai đứa đi."
Từ đầu tới cuối, ánh mắt cô vẫn không thể liếc qua An Hiên và An Thiên dù chỉ một chút. Qua ánh mắt của bọn nhỏ, cô sợ bản thân mình sẽ cảm thấy tội lỗi hơn.
—————
"Ba, người đó..." An Thiên rất thông minh, dù cả cậu và An Hiên đều khá giống ba nhưng cậu vẫn cảm thấy gương mặt của người phụ nữ đó vô cùng thân quen.
An Thiên và An Hiên đều được Hàn Tử Thần chăm sóc một cách vô cùng chu đáo nhưng hai người đều chưa bao giờ gặp mẹ của mình cả.
An Thiên từ nhỏ vốn sống khá tự lập và trưởng thành nên cũng chỉ thắc mắc trong đầu chứ cậu chưa từng hỏi ba mình bao giờ. Có lần cậu đã hỏi thử ông bà mình nhưng họ không nói gì nhiều lắm, có lẽ chính họ cũng không biết nói như thế nào.
An Hiên thì có chút năng động hơn, nhiều lúc vô ý cô nhóc cũng hỏi mọi người trong nhà về mẹ mình, có một lần cô nhóc vô tình nói trước mặt Hàn Tử Thần, An Hiên vẫn nhớ khuôn mặt của ba mình lúc đó.
Đượm buồn, đầy hối hận, đau thương... nhưng ánh lên trong đó lại có tia sáng hạnh phúc, ấm áp, chất giọng đầm ấm của ông ấy vang lên bên tai cô.
"Mẹ con là người mà ba nợ cả đời này."
Sau đó cả hai người đều không hỏi thêm lần nào nữa.
—————
Một lúc sau, tất cả mọi người đều cảm nhận được nhiệt độ dường như được hạ thấp xuống.
Hàn Tử Thần lúc này mới rời khỏi thân máy bay rồi bước tới buồng lái đằng trước.
Vừa thấy Hàn Tử Thần sau cánh cửa, Từ Vũ đã vọng tới.
"Thần, có phải máy điều hoà bị hỏng rồi không?"
Ánh mắt của Hàn Tử Thần lại hướng về phía An Nguyệt người đang cầm lái ở đó.
An Nguyệt chợt cảm thấy gáy mình lạnh lạnh nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại: "Bắt đầu hạ cánh."
—————
Cũng may là trên máy bay lúc này lại có đồ chống rét đủ cho tất cả mọi người nên họ mới có thể an toàn mà bước xuống máy bay.
bịch
Từ Vũ nhảy một phát khỏi máy bay rồi nhìn nơi trắng xoá đầy băng tuyết này: "Đây là đâu?"
"Một hòn đảo ở bắc cực." An Nguyệt thong thả bước xuống đằng sau.
Hàn Tử Thần bên này giúp An Thiên và An Hiên xuống máy bay rồi mới quay sang An Nguyệt, anh không tin việc An Thiên và An Hiên lên máy bay không liên quan đến cô.
Những bộ quần áo chống rét này tất tần tật đều là do cô chuẩn bị, hơn nữa còn không thiếu hai bộ nhỏ dành cho An Thiên và An Hiên.
An Nguyệt né tránh ánh mắt đặc sắc mà Hàn Tử Thần dành cho mình.
Cô đâu biết gì đâu, đó là quà tặng kèm khi mua mấy bộ đồ đôi này mà.
Cô chỉ tiện tay đem theo thôi.
Việc An Thiên và An Hiên, bản thân cô cũng không hề muốn gặp hai đứa.
"Nơi này, sao không có tín hiệu." Phong Vĩ lôi máy ra dò toạ độ nhưng nó không hề có phản ứng.
"Vứt hết đồ điện tử lên máy bay đi nếu không muốn nó bị hỏng, từ đây phải đi bộ một đoạn rồi."
"Xa không?" Hàn Tử Thần bế An Hiên lên rồi nhìn về phía An Nguyệt, anh sợ hai đứa con mình không chịu được lạnh quá lâu, dù sao họ cũng mới chỉ là trẻ con thôi.
"Nhanh thôi." An Nguyệt vừa nói vừa bước vô định về phía trước.
"Nếu không xác định được phương hướng chúng ta sẽ lạc mất." Từ Vũ vẫn cố loay hoay cái la bàn điện tử.
Thật ra lời Từ Vũ cũng không hẳn vô lí.
Xung quanh bọn họ hoàn toàn được bao phủ bởi một màn sương mù trắng xoá, lâu lâu họ còn cảm giác được những hạt tuyết nhỏ li li rơi trước mắt của mình, nó làm cho tầm nhìn càng trở nên hạn chế hơn.
An Nguyệt lần này không nói gì thêm nữa, có giải thích thì lại càng thêm nhiều câu hỏi, cô không thừa sức đâu mà trả lời từng câu một của họ.
Ngay khi mọi người nhìn lại thì một mình An Nguyệt đã đi lên phía trước.
"Cẩn thận lạc." Giọng điệu của cô tưởng chừng như đây là nơi cô vô cùng thân thuộc.
"Sao lại đến đây." Phong Vĩ nghe lời của An Nguyệt vứt toàn bộ đồ điện tử trên máy bay, đến lúc này thì anh phải tin vào cô thôi.
"Những nơi bí ẩn trên thế giới đều giấu những bí mật mà con người không thể khám phá hết được." Giọng An Nguyệt từ từ vang lên, bước chân cô vẫn đi về phía trước.
Một lúc sau, khi cô bị chặn bởi một tảng băng lớn, giọng nói cô mới tiếp tục:
"Đó là lí do mà An Gia chọn nơi đây làm nơi sinh sống."
Cơn gió lạnh thổi qua trước mắt cô khiến lời nói của An Nguyệt như càng khó tin hơn.
"Họ không muốn liên quan tới thế giới bên ngoài kia, luôn bao bọc bản thân bởi một bức tường băng không thể nào phá vỡ. Nhưng không vì nó mà họ trở nên lạc hậu, ngược lại người của An Gia có một trí thông minh tuyệt vời. Chúng tôi không bao giờ tin vào những con số được lập trình sẵn, chỉ số IQ, EQ, SQ, CQ, PC, AQ, MQ, StQ không thể nói chính xác về một con người được."
An Nguyệt thực hiện một loạt thao tác trên mặt băng lạnh lẽo, ngược lại tảng băng vẫn sừng sững trước mắt cô.
Thông thường người ta không thể tin những gì mà mình chưa từng trông thấy, nhưng trong trường hợp này những lời An Nguyệt nói hoàn toàn lay chuyển được suy nghĩ của những người ở đây.
Một lúc sau bên trong tảng băng cũng phát ra một ánh sáng lạ, một cánh cửa được mở ra.
Tất cả mọi người ở đây đều không dấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt.
"Đây là..." Từ Vũ thật sự không tin vào mắt mình.
Ngay khi mọi người lấy lại bình tĩnh thì họ đang ở một nơi mà bao quanh là bốn bức tường băng trong suốt, cái lạnh dường như đã giảm đi đôi chút.
"Papa, nơi này là đâu vậy?" An Hiên ở trên tay Hàn Tử Thần không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh vẻ mặt phấn khởi.
Hàn Tử Thần: "..."
Lần đầu tiên anh không thể trả lời lại câu hỏi của con mình.
Thay vì để ý bên này, An Nguyệt bên kia lại tiếp tục thao tác trên mặt băng.
Phong Vĩ tiến gần lại xem thử.
"Chẳng phải chỉ là một khối băng bình thường thôi sao, sao cô nhận biết được vị trí của chúng?"
An Nguyệt không ngừng thao tác mà trả lời: "Gia đình tôi là một hậu duệ của An Gia, chỉ có chúng tôi mới có thể tự do ra vào và giao lưu với bên ngoài, cũng chỉ có chúng tôi mới biết chính xác những bị trí của bàn phím."
An Nguyệt thôi giải thích, thao tác của cô cũng ngưng lại.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Xác nhận!"
"A, An Nguyệt." Sau giọng nói của An Nguyệt là một ánh sáng quét qua người cô.
"Không trùng khớp! Xác nhận!" Tiếng máy móc lại vang lên.
An Nguyệt nhíu mày rồi ngưng một lúc, nếu không phải hệ thống lỗi, vậy thì.
Sau khi một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, An Nguyệt mới dõng dạc nói tiếp.
"A, Công chúa An."
"Trùng khớp! Chào mừng cô trở về."
Một cách cửa khác được mở ra nhưng lúc này mọi người lại không còn tâm trí đâu mà để ý đến nó.
Sao lại là công chúa?
Công chúa An là ai?
Ngay lúc mọi người bước theo An Nguyệt thì cánh cửa đằng sau cũng đóng lại, một thành phố hiện lên trước mắt họ.