Đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn An Đông, An Nguyệt cho rằng ông phải biết điều gì đó.
Nhưng không gì cả, An Đông trả lời lại: "Năm đó tôi cũng đã hỏi bà ấy rất nhiều chuyện, nhưng bà ấy lại không hề kể một chút gì về bản thân mình cũng như việc của Thuần. Cứ như bà không biết việc đó vậy."
"Vậy thì thật là kì lạ." An Nguyệt lẩm bẩm, An Hạ năm đó là người mà họ kiểm tra khắt khe nhất để có thể ở bên cạnh An Thuần, việc bà phản bội lại là không thể nào.
Giả sử nếu bà có phản bội lại họ thì cũng sẽ không để An Thuần còn sống đến bây giờ.
Vậy nếu bà bị người khác truy sát thì sao?
Chuyện này có khả năng hơn.
Nhưng sao sau khi lập gia đình bà lại không đón An Thuần về, chẳng lẽ bà lại quên sứ mệnh của mình.
Vậy cũng không có khả năng.
Chuyện này tạm thời vẫn chưa lí giải được.
————
"An Nguyệt, sao em lại có thể cảm nhận được sự sống của An Thuần và chị vậy? Trái tim em cứ đập liên hồi như chúng được cộng hưởng vậy." Bích Thuần chạm vào lồng ngực mình rồi đưa ánh mắt nhìn An Nguyệt.
"Đó là một khả năng của An Gia chỉ có nữ giới được sinh ra cùng thời kì mới có. Thật đặc biệt đúng không? Đến bây giờ An Gia vẫn đang nghiên cứu khả năng này." An Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.
"Sinh ra cùng một thời kì sao?"
"Đúng vậy. Những người chỉ cần sinh ra cùng một đời thì trái tim sẽ được kết nối với nhau. Đến đời em, An Thuần và chị thì cũng là đời thứ rồi."
"An Gia có từ lâu đời vậy sao?" Bích Thuần thật sự kinh ngạc, cô không nghĩ rằng mình lại có dòng họ xa vời đến thế.
"Kinh ngạc lắm đúng không? Nhưng người An Gia sống rất khép kín, cho dù có ra ngoài thì họ thường không tiết lộ danh tính của mình nên trong An Gia, ai cũng có hơn hai thân phận. Năm đó khi An Hạ rời khỏi đó chắc chưa kịp lấy giấy tờ của mình."
"..."
"An Gia còn rất nhiều chuyện nữa nên có thời gian chị sẽ kể dần dần cho em, em cũng nên biết một chút về nguồn gốc của mình chứ!"
"Vậy còn Thuần thì sao?"
"Cô ấy... là một người đặc biệt. Chuyện về Thuần đến cả chị cũng không biết nhiều, cô ấy được giữ bí mật kể cả với những người cùng đời như chị." An Nguyệt ngưng một lúc rồi không nói nữa, chính cô cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy vẻ mặt khó sử đó của anh, Bích Thuần cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo cô nghỉ ngơi rồi cùng gia đình rời khỏi đó.
————
Vừa thấy Bích Thuần ra khỏi phòng, Mạch Đông đã kéo cô lại hỏi: "Sao rồi em?"
Bích Thuần quay sang ba mẹ mình rồi nói: "Ba mẹ cứ về trước đi, bọn con ở đây xem thế nào rồi chăm sóc cô ấy."
"Vậy được rồi!" La Lệ cũng hiểu ý mà rời đi.
An Đông thì cũng chỉ nói một câu: "Chuyện về An Gia con đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng quá tin vào họ."
"Ba nói vậy là sao?" Bích Thuần không hiểu, cô vẫn còn rất mông lung về suất xứ của mình.
"Có thời gian ba sẽ kể cho con nghe."
An Đông kéo La Lệ cùng rời đi, không biết có phải linh cảm hay không mà ông cảm thấy câu truyện của An Nguyệt rất có vấn đề.
————
Bên ngoài phòng đặc biệt cũng không còn ai ở đây rồi, Hàn Tử Thần và bạn của anh đều đã đi lo chuyện của bản thân.
Chuyện ở đây, vẫn là để nhà An Gia ở lại.
Thấy vẻ mặt suy tư kéo theo chút mệt mỏi của Bích Thuần, Mạch Đông khẽ vuốt tóc cô rồi nói.
"Có chuyện gì sao?"
"Em không biết nữa... chỉ là em cảm thấy mình đang mất một thứ gì đó quan trọng vậy. Đầu em trống rỗng, em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa."
"Em nghĩ đến Thuần sao?"
"..." Bích Thuần không trả lời lại, chắc bản thân cô cũng đang tự hỏi mình.
————
Một tháng nằm trong bệnh viện kèm theo những lần điều trị đặc biệt, sức khoẻ của An Nguyệt đã hồi phục rất nhanh chóng.
Vốn thân thể An Thuần không hề bị thương gì cả, chỉ là lâu không hoạt động nên khi An Nguyệt mới tỉnh lại sẽ hơi khó đi lại một chút.
Sau một tháng rèn luyện An Nguyệt đã có thể đi lại như một người bình thường.
Một tháng này Hàn Tử Thần không đến thăm cô, cũng không cho cô gặp An Thiên và An Hiên. Chắc anh không thể chấp nhận việc cô sống trong cơ thể của An Thuần.
An Nguyệt cũng đã thử soi gương xem gương mặt mình trông như thế nào, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc nhỏ cô có gặp An Thuần một lần, An Thuần vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Việc của An Thuần vẫn là để khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ làm đi, bây giờ cô cần tìm hiểu xem rốt cuộc Bạch Gia đang giở trò gì sau bao nhiêu năm không gặp lại.
Điều đầu tiên là phải đi chào hỏi cái đã.
————
An Nguyệt tạm thời vẫn không thể liên lạc với An Gia, cô nghi rằng trong họ có nội gián.
Dù khả năng này rất thấp nhưng cũng không thể bỏ qua được, việc cẩn thận vẫn là hơn.
Họ chưa biết việc cô tỉnh lại nên cô sẽ dễ dàng hơn trong những hành động của mình.
Với khả năng về máy tính siêu giỏi, An Nguyệt thành công tạo ra một thân phận mới cho mình.
Là một người sống ở Canada gốc Việt, việc cô chọn Canada đó chính là nơi mà Bạch Gia âm thầm hành động.
Còn việc ở thành phố này, cô đã không còn liên quan đến nữa rồi.
Sau khi sức khoẻ được khôi phục hoàn toàn, An Nguyệt một mình lên máy bay sang Canada, cô cũng không nói với ai về việc mình rời đi cả, kể cả Bích Thuần.
————
Sau lần gặp mặt An Nguyệt ở phòng bệnh, Phong Vĩ cảm thấy ba mình càng ngày càng khó hiểu, ông dường như đang lo sợ một điều gì đó.
Không chỉ thế, Hàn Gia Phong cũng mất công từ Mỹ đến đây để nói chuyện với Phong Vũ. Hàn Tử Thần và Phong Vĩ cũng góp phần trong lần nói chuyện này.
"Ba... sao đột nhiên ba lại đến đây." Hiển nhiên Hàn Tử Thần không biết việc Hàn Gia Phong đột ngột đến đây.
"Có chút chuyện sảy ra cần bàn gấp." Trong phòng, giọng Hàn Gia Phong có chút trầm.
"Chuyện của An Gia?" Hàn Tử Thần nhíu mày, anh cũng đoán ra được phần nhỏ.
"Con cũng biết?"
"Không."
"Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?" Phong Vĩ cũng có mặt ở đây.
"Chuyện của An Gia thì ba cũng không biết nhiều." Hàn Gia Phong thở dài.
"Họ bí ẩn đến nỗi mà đến cả chúng ta cũng không chắc rằng họ có tồn tại hay không, dù được chứng kiến nhưng nó có cảm giác không thật." Phong Vũ cũng trầm theo.
"Vậy lời khẳng định năm xưa?" Hàn Tử Thần nghi hoặc.
"Năm đó ba gia tộc Hàn Gia, Phong Gia và Bạch Gia có một mối làm ăn xuyên quốc gia nên đã tập hợp lại, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ba gặp họ." Hàn Gia Phong nhớ lại.
"Lúc đó họ uy hiếp chúng ta, sau đó họ thong thả ngồi xuống nói chuyện phiếm." Phong Vũ vẫn không hiểu được hành động kì lạ của An Gia sau từng ấy năm.
"Bị uy hiếp sao?" Phong Vĩ như không tin, hai người trước mặt anh là ai chứ? Sao lại có thể bị tấn công một cách dễ dàng như vậy.
"Tình hình lúc đó ba cũng không rõ, khi định thần lại thì trong phòng chỉ còn sáu người, ba và ông con, Phong và Ông Hàn bây giờ, còn có hai người Bạch Gia nữa."
"Những người còn lại bị họ giết không thương tiếc, trong căn phòng lúc đó ngập tràn mùi máu tanh cùng xác người khắp nơi. Lần đó cả ba nhà đều mất hơn trăm người." Hàn Gia Phong kể lại khung cảnh lúc đó.
"Họ có mấy người?"
"Năm người."
"..." Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Điều kinh ngạc hơn là chỉ có ba người vào tấn công, hai người còn lại ở ngoài hỗ trợ qua máy bộ đàm." Hàn Gia Phong đến bây giờ vẫn không thể tin được.
"Khó tin lắm đúng không? Những người có mặt tại đó đều được đào tạo một cách chuyên nghiệp đến mức có thể đánh bại cả trăm người. Vậy mà khi họ xông vào thì chưa kịp phản ứng đã chết trước nòng súng rồi." Phong Vũ cũng không khác gì, năm đó ông cũng chỉ ngang tuổi con mình bây giờ mà thôi.
"Sau đó thì sao?"
"Ba người xông vào đó là hai nam một nữ, ban đầu ba nhanh chóng khống chế được người phụ nữ vì cho rằng cô ta dễ đối phó nhất, thật không ngờ cô ta mới là thủ lĩnh. Sau bao nhiêu năm ba cũng đã quên gương mặt của người phụ nữ đó nhưng lại không bao giờ quên được ánh mắt sắc lạnh khí đó."
"Có uy hiếp được họ không?"
"Ngược lại. Họ tháo hết súng đạn của họ ra rồi vứt xuống đất, thong thả rồi ngồi xuống tỏ ý muốn nói chuyện. Nhưng ánh mắt của họ như muốn soi qua từng người ở đấy vậy."
"Thấy có thể nói chuyện được chúng ta tất nhiên cũng ngồi xuống nói chuyện. Sau đó họ lại muốn chúng ta đưa tiền."
"..."
"Số tiền họ đưa ra cũng khá lớn nhưng nó không là gì nếu chia đều cho ba gia tộc. Sau khi đưa tiền thì họ tự nhiên lại muốn một danh phận xứng đáng. Không còn cách nào khác, chúng ta phải tổ chức họp báo sau đó vài ngày. Buổi họp báo kết thúc thì họ cũng mất tích luôn."
"Sao chuyện này, cứ như chúng ta bị đùa giỡn vậy?" Phong Vĩ không khỏi khó chịu, có người lại muốn bỡn cợt bọn họ.
"Chúng ta cảm thấy họ muốn kéo dài thời gian để làm việc gì đó. Nhưng rốt cuộc lại không có chuyện gì sảy ra nên chuyện này dần đi vào quên lãng."
"Vậy sao hai người lại không bình tĩnh khi nghe tin họ xuất hiện." Hàn Tử Thần vẫn còn nhớ cảm giác của ba mình lúc đó, đó không phải là ông của thường ngày.
"Mỗi lần họ xuất hiện là có một biến cố lớn sảy ra. Cả chuyện Bạch Gia tổn thất nặng nề của hơn hai mươi năm trước nữa, dù họ đã mất tích lâu vậy là lại có thể làm Bạch Gia thảm bại đến mức phải lui về làm một gia tộc kín tiếng, không tham gia được vào chiến trường thì chứng tỏ họ rất nguy hiểm."
"Chỉ là chúng ta vẫn không hiểu sao Bạch Gia lại cứ nhắm đến những con người đó, năm xưa chúng ta cũng đã cam kết với họ là không động chạm đến An Gia để tránh họ gây phiền phức"