Trong lòng Tử Thiêm có chút cảm động, anh cảm giác họ đã nhích lại gần nhau hơn trước, tiến thêm một bước về phía hôn nhân thật sự.
Ban đầu anh vì trốn tránh sự hối thúc của gia đình mới kết hôn với cô, nhưng bây giờ, anh đột nhiên nhận ra có một người an tĩnh như vậy ở bên cạnh săn sóc cũng rất tốt.
Áp lực trên vai anh mỗi ngày đều rất nặng, đôi lúc đè anh đến nỗi nghẹt thở, mà anh vì sợ gia đình lo lắng nên chưa từng biểu hiện ra, ít khi chia sẻ với họ.
Bây giờ cô ở đây, vì anh lo lắng, anh khó kiềm được lòng mình mà rung động.
Bạch Nhiễm thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cô thì cười trêu:
“Sao vậy? Anh bị tôi hớp hồn rồi chứ gì?”
Cô thừa biết người đàn ông này đã sa vào trong vũng lầy tình yêu, nhìn xem, cái ánh mắt dịu dàng như nước ấy thật hấp dẫn làm sao.
Cô chưa từng thấy Quý Thần nhìn cô như vậy.
Bạch Nhiễm tiến tới, vòng tay qua eo anh, cho anh một cái ôm nhẹ nhàng và nói:
“Anh vất vả rồi.”
Bàn tay của Tử Thiềm thả lỏng hai bên người, hơi nhúc nhích, từ từ, chậm rãi đặt lên lưng cô.
Anh nhắm mắt lại, không đáp lời mà chỉ siết cô thật chặt.
Bạch Nhiễm biết lời đồn đãi về chuyện Tử Thiêm là gay không hề đúng, mấy ngày nay cô đã biết rồi, cũng chính cái hôm anh định hôn cô mà không thành.
Bởi vì có nguyên do riêng nên anh mới không yêu đương suốt thời gian qua.
Bạch Nhiễm không định yêu thêm ai khác, nhưng khó tránh được sự rộn ràng của trái tim.
Cô tin tưởng người như Tử Thiêm đáng để cô mở lòng một lần nữa.
Hai người tựa vào nhau, cảm nhận nhịp tim ngày càng gấp gáp của nhau.
Bạch Nhiễm và Tử Thiêm không nói được lời nào tốt hơn ngoài hành động, cho đối phương một cái ôm ủi an.
Chính cái ôm ấy đã đưa họ bước vào giai đoạn mới trong cuộc hôn nhân gượng ép này.
Qua một lúc, Tử Thiêm lên tiếng phá vỡ sự an tỉnh:
“Em có nghĩ chúng ta nên kéo dài hợp đồng hôn nhân không?”
Bạch Nhiễm giật mình, đáp:
“Em nghĩ chúng ta chỉ đang trong giai đoạn yêu đương chứ? Còn phải xem biểu hiện của anh.”
Anh buông tay ra, đứng đối diện với cô và nhìn xuống, từ góc độ này, trong khuôn mặt của cô vừa nhỏ vừa đáng yêu.
“Biểu hiện mấy ngày qua của anh chưa đủ tốt sao?”
“Chỉ vừa đủ để em suy xét lại thôi.”
Đúng vậy, cô nói mình mở lòng, không có nghĩa là lập tức đồng ý kết hôn thật với Tử Thiêm, mà muốn cho hai người họ cơ hội tiến tới.
Nói sao nhỉ? Bây giờ họ phải hẹn hò trước, trong vòng hai năm nếu thấy ổn thỏa thì cứ thế vứt cái hợp đồng hôn nhân đi.
Cô nói cho Tử Thiêm biết ý nghĩ của mình, anh nghe xong hơi trầm ngâm, không đáp lời mà lại nghiêng đầu suy ngẫm.
Anh nói:
“Vậy được rồi.
Chúng ta cùng thử.”
Sau đó, hai người bắt đầu chỉnh sửa lại hợp đồng hôn nhân và một số điều khoản bên trong.
Qua ngày, Tử Thiêm đưa vợ và mẹ vợ đi khám sức khỏe, sẵn tiện cũng kiểm tra kỹ càng một lượt.
Hai người trẻ không sao cả, nơi nào cũng đang rất tốt, chỉ có Bạch Nhiễm cần bổ sung dinh dưỡng.
Về phần bà Bạch, lời nói dối lúc trước đã bị vạch trần.
Bạch Nhiễm đen mặt nhìn bà:
“Mẹ nói dối con?”
“Đâu có, mẹ đúng thật bị ung thư dạ dày mà, tuy rằng mới giai đoạn đầu, nhưng cũng là ung thư còn gì?”
Tử Thiêm kéo cần gạt, đạp chân ga lái xe ra đường lớn, khóe môi cong lên:
“Anh thừa nhận em rất giỏi đọc suy nghĩ của anh, nhưng không phải lúc nào cũng đúng đâu.”
“Được rồi, vậy anh nghĩ đi, chúng ta nên làm gì vào tuần tới?”
Nghe cô nói, trong đầu Tử Thiêm đột nhiên bật ra một hình ảnh đầy ngượng ngùng.
Nếu đã xác định không bó buộc nhau bởi hợp đồng hôn nhân nữa thì đương nhiên phải.
“Động phòng.”
Bạch Nhiễm nghiêng đầu nhìn Tử Thiêm, cô không nghe nhầm chứ?