Đến khi bị đánh đến đau rát cả hai má Quách Hiểu mới chịu van xin:
"Chị ơi! Em biết lỗi rồi chị hãy tha cho em đi, làm ơn! Huhu…"
"Xin lỗi? Bây giờ tôi không muốn làm chị em với cô, từ nay tôi và Quách gia ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Reng reng reng" Điện thoại của Cẩn Thiệu Lăng reo lên.
Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại ra và nghe máy.
"Alo?"
"Chúng tôi sắp đến rồi!"
"Được tôi sẽ đưa cô ấy đến ngay!"
Trả lời xong anh liền cúp máy và gọi cô gái bên cạnh:
"Tiểu Dao!"
"Hả?" Mộc Dao quay đầu nhìn anh.
"Đi theo anh." Nói xong anh nắm lấy tay cô kéo y đi.
"Này anh làm gì thế?" Cô bị anh kéo đi, ngơ người hỏi.
"Đi đến một nơi."
"Đợi em đã." Mộc Dao nói xong thì quay lại dặn dò Lý Ngôn: "Đánh cô ta một lát mỏi tay thì thả đi."
"Vâng."
…
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, đến một nơi nào đó.
Trên đường đi có một tiệm thuốc, Mộc Dao liền bảo Cẩn Thiệu Lăng dừng xe lại.
Anh khó hiểu nhìn cô hỏi:
"Em định mua gì vậy?"
"Đợi em một chút." Nói rồi cô tháo dây an toàn và mở cửa bước xuống xe đi thẳng vào quầy thuốc.
Lúc cô trở lại trên tay cô cầm một vỉ thuốc, y mở cửa rồi bước lên xe, sau đó thắt lại dây an toàn.
"Đi thôi."
Cẩn Thiệu Lăng nhíu mày nhìn vào vỉ thuốc cô cầm trên tay.
"Em uống thuốc ngừa thai?"
"Ừm." Cô khẽ gật đầu, tay thì đang lấy viên thuốc ra để uống.
"Em không muốn có con với anh sao?" Cẩn Thiệu Lăng có vẻ buồn rầu.
Mộc Dao giữ viên thuốc trên tay.
"Không phải! Bây giờ em chưa muốn có con, em muốn ổn định sự nghiệp làm tất cả mọi chuyện mình muốn rồi mới nghĩ tới việc sinh con." Vừa lúc định đưa viên thuốc vào miệng cô mới chợt nhớ ra một việc: "Chết! Em quên mua nước rồi."
Thiệu Lăng tiện tay lấy bình nước ban nãy mẹ căn dặn anh mang theo đưa cho người bênh cạnh.
"Không cần đi mua đâu, trùng hợp anh có mang nước theo."
Y bắt đầu khởi động xe rồi lái đi.
Cô nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh, cất tiếng hỏi:
"Anh không giận em chứ?"
"Không." Cẩn Thiệu Lăng không thay đổi sắc mặt, nhưng trong ý nói lại có chút quan tâm đối phương: "Lần sau sẽ dùng biện pháp an toàn, uống thuốc thế này sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm."
Cô chỉ gật đầu, đưa viên thuốc vào miệng.
Vì bình nước được một chiếc túi giữ nhiệt màu đỏ nên không để ý màu sắc nhiều cứ tự nhiên đưa lên uống.
"Anh xin nghỉ cho em bao nhiêu ngày vậy?" Mộc Dao uống thuốc xong liền chuyển chủ đề.
"Nghỉ luôn."
"Tại sao?" Cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Anh muốn em ở nhà, không muốn em phải làm việc."
"Anh nghĩ em là bà hoàng hay sao mà suốt ngày nhàn nhã không làm việc?" Cô cau mày mang theo sự tức giận.
"Đúng vậy! Em là bà hoàng của anh nên bổn phận của em là ở nhà hưởng thụ, anh nuôi em." Anh thản nhiên như đã soạn văn tỏ tình từ trước.
"Bụp" Nghe câu trả lời này của anh làm cô ngượng ngùng đến nổi đầu bốc khói, cô xoay người ra phía cửa kính, nhìn những hàng cây bên đường vờ như không nghe thấy gì để bớt ngượng ngùng.
Cẩn Thiệu Lăng đánh ánh mắt sang phía cô khẽ cười.
…
Chiếc xe dừng ở một nhà hàng sang trọng, hai người bước xuống xe và đi vào trong
Đến quầy tiếp tân, Thiệu Lăng nói cái gì đó với lễ tân rồi mới cùng Mộc Dao đi vào thang máy, ở trong thang máy anh ấn số .
Đến tầng , cửa thang máy mở ra, anh nắm tay cô đến phòng VIP.
"Cạch" Thiệu Lăng mở cửa phòng và tiến vào, Mộc Dao cũng theo vào.
Trong phòng có một người đàn ông tóc vàng cam đã ngoài tứ tuần và một người phụ nữ có mái tóc màu hồng nhạt.
Cô nhìn người phụ nữ một lát lại thấy có một cảm giác quen thuộc đến lạ thường, y ngớ người lúc lâu mới lên tiếng hỏi người đàn ông bên cạnh:
"Đối tác của anh sao?"
Anh lắc đầu mang theo ý vui.
"Đó là.....".