Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sắp hết buổi trưa mà Quách Mộc Dao vẫn còn ngủ vì kiệt sức.
Dạo này cô đi làm phải thức đêm, ban ngày ngủ bù nhưng cô cảm thấy vẫn rất mệt nên bây giờ tranh thủ ngủ, nhưng cô lại quên bén hôm nay là ngày gì mà ngủ ngon lành.
"Cốc cốc cốc"
"Tiểu Dao à.
Tiểu Dao!" Hạ Lam đứng trước cửa phòng của Mộc Lam liên tục gọi: "Tiểu Dao! Tiểu Dao! Tiểu Dao!"
Gọi mãi mà không có hồi âm, Hạ Lam đành thét lên:
"QUÁCH! MỘC DAOOO…"
"Ai la hét ầm ĩ vậy?" Mộc Dao giật mình, dụi dụi mắt.
"Trễ học." Cố Hạ Lam nói lớn.
"Mấy giờ rồi?" Quách Mộc Dao mơ hồ hỏi.
" giờ phút giây." Cố Hạ Lam nhìn đồng hồ trên tay.
"Hả?" Mộc Dao nhanh chóng ngồi bật dậy, tinh thần bấn loạn: "Chết chắc rồi! h bắt đầu học rồi...!trời ơi..."
"Chuẩn bị nhanh đi nãy giờ cậu hoảng loạn hết giây rồi đó." Cố Hạ Lam như chuyên gia đồng hồ vậy, coi giờ rất chuẩn.
Mộc Dao cuống cuồng chạy đi đánh răng, rửa mặt rồi tắm rửa.
Cô bước ra khỏi phòng với bộ đồ thể thao.
Vừa ra khỏi phòng Hạ Lam liền bảo:
"Mất phút giây."
"Lẹ đi! Phút giây gì giờ này." Quách Mộc Dao kéo Hạ Lam cùng đi xuống cầu thang.
"Ơ? Người dậy trễ là cậu mà!"Hạ Lam ngơ mắt nhìn Mộc Dao đang vội vội vàng vàng kéo cô đi.
Xuống đến phòng khách, Mộc Dao và Hạ Lam nhìn thấy Trương Doãn đang đọc sách trên sofa, lần lượt thưa.
"Con đi học đây ạ!" Mộc Dao gấp gáp vì sợ trễ giờ.
"Con đi nha ông...." Hạ Lam bị y kéo đi như bay.
Nhìn thấy cô cháu gái vội vội vàng vàng chạy đi, Trương Doãn nhìn ra phía cửa rồi cười.
Nụ cười vui vẻ và phúc hậu.
Tuy không cùng dòng máu nhưng họ rất yêu thương nhau, nhiều lúc một trong hai người cháu gái phạm sai nhưng ông rất vui vì người này sai thì người kia lại chỉ bảo, giống như chị em ruột vậy.
_ Trước cổng trường bắn_
"Trễ rồi…Tiêu mình rồi!" Mộc Dao hối hả chạy vào mà quên trả nón bảo hiểm cho Hạ Lam.
"Này! Trả nón đây." Y chạy được vài bước thì Hạ Lam gọi vọng tới.
"À...!ừ!" Mộc Dao nhìn chiếc nón trên đầu rồi đáp.
Cô tháo nón bảo hiểm ra, quay lại đưa cho Hạ Lam: "Nè!"
Hạ Lam vừa đưa tay ra nhận thì Mộc Dao đặt nón bảo hiểm lên tay cô rồi xoay người chạy như bay vào trong.
"Cô là Quách Mộc Dao phải không?" Cô nàng vừa vào đến nơi tập bắn, thì có một người đàn ông cản đường cô và hỏi.
"Vâng." Giáo viên sao? Thôi chết đừng nói là phạt giống thầy dạy võ thuật nha.
Ôi thần linh ơi…
Quách Mộc Dao dừng lại trả lời, cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, vẻ mặt đầy lo lắng.
Bỗng người đàn ông đó nói tiếp:
"Mời cô vào trong.
Giáo viên của cô đang đợi."
"Vâng..." Quách Mộc Dao sợ hãi đáp.
Mới ngày đầu đi học đã bắt giáo viên đợi, lát nữa mình chắc chắn sẽ bị mắng cho xem.
Cô đi nhanh vào khu vực tập của mình, một người đàn ông đang đứng đó, người đó xoay người vào trong nên ở vị trí của Quách Mộc Dao chỉ thấy được bóng lưng thôi.
Nhưng trong người đó vẫn còn trẻ, cao khoảng m, mái tóc màu đen.
"Ngày đầu đi học mà trễ vậy à?" Người đàn ông lên tiếng.
"Xin lỗi thầy." Mộc Dao vội vàng cúi người xin lỗi.
"Phải phạt!" Người đàn ông xoay người lại.
"Hả?" Mộc Dao ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn thầy của mình.
Cô càng sốc hơn khi người thầy mà cô sợ từ nãy đến giờ lại là Cẩn Thiệu Lăng.
Anh ta cười nhạt nhìn Mộc Dao.
"Đến trễ phải phạt"
Y ngớ người nhìn đối phương.
"Anh là giáo viên?"
"Đúng vậy.
Có chuyện gì sao?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ngây ngô của cô.
"Anh dạy ở đây bao lâu rồi?" Quách Mộc Dao tiếp tục hỏi.
"Mới hôm nay thôi! Anh sợ người khác ức hiếp em nên đã mua lại sân tập này, anh sẽ tự mình dạy cho em." Cẩn Thiệu Lăng nói tiếp: "Nhưng dù sao bây giờ anh là thầy em là học sinh.
Em đến trễ phải phạt!"
"Phạt như thế nào?" Mộc Dao vẫn đờ người nhìn người thầy từ trên trời rơi xuống.
Cẩn Thiệu Lăng chỉ tay vào má, đắc ý.
"Hôn anh!".