“Bộ phận IT làm đến đâu rồi?”
“Thưa phó giám đốc, gần như toàn bộ mạng lưới bước đầu đã được hoàn thiện.”
“Được.”
…
“Điều tra hành tung của hacker đến đâu rồi?”
“Thưa phó giám đốc, đây là hacker nằm trong top trên thế giới.
Theo điều tra thì có lẽ hắn được một quốc gia đang đối đầu với nước ta thuê.
Hiện vẫn còn đang trong quá trình lần tìm dấu vết.”
“Được, ra ngoài đi.”
Sau hơn một tuần bận rộn với công việc thì Cố Viễn Tranh cũng tạm gác được gánh nặng.
Cố Viễn Tranh về đến nhà thì cũng đã khuya.
“Thiếu phu nhân đâu?”
Quản gia Diệu đánh mắt lên trên phòng ngủ chính, thở dài một hơi rồi nói:
“Thiếu phu nhân đã ngủ được một lúc rồi.”
Bà thở dài bởi vì khi nghe tiếng xe của Cố Viễn Tranh vào cổng, Dung Tiêu Hoan vẫn còn ngồi trên sopha nhìn ra bên ngoài đợi anh.
Một tuần trôi qua đó như là thói quen của cô.
Vậy mà khi anh về thì lại chạy lên phòng trốn, còn dặn bà không được nói cho Cố Viễn Tranh biết.
Thế thì bao giờ anh mới nhận thấy tình cảm của cô đây.
Giữa đêm, Dung Tiêu Hoan cảm nhận cơ thể mình như có khối tạ đè vào, hai bên ngực bị vần vò đến đau cô liền mở mắt, nhìn xuống dưới thân, cô đang bị một bóng đen đè lên.
Cô mở to mắt , cố gắng tỉnh táo, sau đó nghe thấy gượng nói khàn đặc của Cố Viễn Tranh:
“Dậy rồi sao?”
“Anh… đang làm gì vậy?”
Tên lưu manh nghe thấy cô nói thế liền dùng lực vào hai bàn tay, khiến cô khẽ kêu lên:
“Viễn Tranh… đau… em đang ngủ.”
“Được, anh không làm phiền em nữa.”
Hai bàn tay từ từ rời khỏi ngực cô, sau đó anh hôn nhẹ lên trán cô, nghiêng người nằm sang đưa tay ra ôm trọn cô vào ngực.
Cô khó chịu cựa quậy thì anh lại càng siết chặt hơn.
“Xin lỗi, dạo gần đây ở công ty nhiều việc quá không thể ở bên cạnh em được.”
“Ừm.”
Anh vùi mặt vào tóc cô, khẽ ngửi mùi hương thơm quen thuộc:
“Chắc chắn sau này tôi sẽ bù đắp.”
“Ừm.”
“Vậy ngủ đi.”
Cố Viễn Tranh càng làm vậy lại càng khiến cô khó chịu, tức giận vì bản thân mình quá ngốc nghếch, nhu nhược.
Như thường lệ, hôm sau Cố Viễn Tranh đi làm từ sớm còn Dung Tiêu Hoan phía đến bệnh viện thăm ba cô.
Dạo này ông ấy phải vào viện suốt, cứ mỗi lần đến thăm ông đều bảo không sao khiến Dung Tiêu Hoan không thể bắt bẻ nổi dù rất lo lắng.
“Ba à, sức khỏe của ba thế nào rồi? Bác sĩ nói sao ạ?”
Ông vẫn mỉm cười lắc đầu:
“Đi công việc, công việc cả thôi.”
“Con không tin đâu, con phải đi gặp bác sĩ hỏi cho ra lẽ.”
“Hoan Hoan…”
Bóng của Dung Tiêu Hoan khuất sau cánh cửa phòng bệnh, ông cũng chỉ thở dài.
Sớm muộn gì cũng biết, biết sớm chút chắc cũng không sao, ông chỉ mong cô đừng quá kích động là được rồi.
Cạch.
“Ba à, chị hai đâu rồi?”
Dung Tuyền mang bộ mặt hớt hải chạy vào, nhìn ngó xung quanh không thấy mới hỏi ba mình.
“Hoan Hoan vừa ra ngoài tìm bác sĩ rồi.
Có gì không con?”
“Chết rồi!”
Dung Tuyền chỉ bỏ lại hộp cháo nóng vừa mua rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Ba đợi con một lúc.”
Muốn đi tới phòng của bác sĩ đang chữa trị cho ông Dung thì phải đi qua khoa sản.
Mà Dung Tuyền vừa bắt gặp cảnh không hay ở đấy.
Mà cô bận phải đi mua cháo cho ba, khi quay lại đã không thấy chị mình đâu.
Để một người như Dung Tiêu Hoan bắt gặp cảnh vừa rồi, chắc hẳn sẽ không chịu nổi.
Vì thế trên đường đi tìm chị, Dung Tuyền cứ lẩm bẩm cầu nguyện, có gặp thì cũng phải đợi cô tới.
Nhưng cô đã đi hai vòng từ phòng bác sĩ về lại phòng bệnh của ba vẫn không thấy bóng dáng Dung Tiêu Hoan đâu.
Biết có điềm không hay, Dung Tuyền vội nhắc ba rồi chạy ra ngoài bắt xe về nhà.
Nhà ở đây là nhà của họ chứ không phải biệt thự của nhà họ Cố.
Nếu cô đoán không nhầm, thật sự Dung Tiêu Hoan đã bắt gặp được cảnh không nên thấy.
Vậy thì làm sao dám bước về căn nhà đó.
Khi về đến nhà, Dung Tuyền liền chạy ào vào bên trong, đúng thật đã thấy Dung Tiêu Hoan.
“Chị hai…”
“À Tuyền Tuyền về rồi sao? Ba đã ăn chưa?”
“Chị…”
Dung Tiêu Hoan mỉm cười, híp mắt lại tránh cho em gái nhìn thấy sự cuộn trào trong hốc mắt:
“Hôm nay chị sẽ ở lại đây, đừng có lấy lý do đuổi chị nữa nhé.”
Dung Tuyền sao không thấy vẻ mặt khó coi cố gượng cười của chị mình.
“Chị đã gặp anh ấy rồi đúng không?”
Cô lắc đầu:
“Không có.”
“Chị nói dối!”
Dung Tuyền quát lên:
“Không gặp tại sao chị lại khóc?”
Thì ra cô đã không kiềm được nước mắt mà để nó chảy xuống thành từng hàng, từng hàng.
“Hai đứa lại cãi nhau à?”
Bà Quách từ trong nhà bếp đi ra:
“Sao lại về đây cả rồi?”
Dung Tiêu Hoan thấy mẹ ra liền vội lau đi nước mắt, cô đi tới giả vờ lấy cốc nước gần chỗ Dung Tuyền đang đứng, nói nhỏ:
“Đừng nói cho ba mẹ biết, chị sẽ tự giải quyết.”
Dung Tuyền không tin chị mình có thể giải quyết được nhưng ba mẹ dạo này đã chịu đủ nhiều áp lực, cô cũng không muốn để cho họ biết, đành giấu đi.
“Con cho ba ăn rồi.
Tại chị hai muốn ăn cơm mẹ nấu nên cứ nằng nặc đòi về, vừa hay con cũng thèm.”
“Hai đứa thật là.
Thôi vào chuẩn bị ăn cơm đi.”