Tuy Cố Viễn Tranh là một con người ăn chơi trác táng và không ít lần giở thói lưu manh trở mặt, nhưng anh đã nói sẽ giúp Dung Tiêu Hoan thì anh sẽ làm.
Công ty Dung Thị qua một đêm trả hết nợ, giá cổ phiếu tăng nhanh, Cố Thị còn đứng ra bảo kê cho công ty khiến tình thế ngàn cân treo sợi tóc đảo ngược, giúp Dung Thị dần có chỗ đứng trở lại.
Nghe được tin này Dung Tiêu Hoan ít nhiều cũng có suy nghĩ khác về anh, trong lòng cũng cảm kích anh nhiều hơn.
Cố Viễn Tranh dạo này ít về nhà hơn hẳn, đa phần anh sẽ gọi báo về sẽ ngủ ở văn phòng.
Đối với Dung Tiêu Hoan phần nhiều cũng là may mắn, cô không biết đối mặt với anh như thế nào, cảm xúc của cô đã dần thay đổi, đối với cô, đây là điềm dữ.
Nhưng anh đã giúp gia đình cô, cô cũng phải báo đáp lại.
Biết dạo này anh nhiều việc, Dung Tiêu Hoan đích thân xuống bếp nấu cháo dưỡng bổ.
Định bụng sẽ nhờ người làm mang đi nhưng họ đều cố ý nhắc nhở cô đã làm phải làm cho trót, phải cho anh thấy rõ thành ý của mình.
Lần đầu tiên đặt chân đến một tập đoàn lớn như Cố Thị, Dung Tiêu Hoan có chút bỡ ngỡ.
Nhưng có không ít người nhận ra cô, giúp cô bố trí chỗ ngồi sau đó thông báo với anh.
Người giúp cô chính là trợ lý của anh, tên là Tử Nhu, cô ấy sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng thân hình vô cùng nóng bỏng, phù hợp với tiêu chuẩn của Cố Viễn Tranh.
Thấy Dung Tiêu Hoan của nhìn về mình, nụ cười trên môi Tử Nhu có phần gượng gạo:
“Cô còn việc gì chỉ bảo?”
Dung Tiêu Hoan tự thấy mình thất thố, cô vội cúi đầu xin lỗi.
Tử Nhu nhìn cô một cách kì lạ rồi đi thông báo cho Cố Viễn Tranh.
Tử Nhu theo Cố Viễn Tranh bốn năm, cùng ăn lăn lộn để lên được vị trí phó giám đốc.
Cô hầu như biết hết mọi thói quen của anh, biết cả việc anh ăn chơi trác táng, nhưng tuyết nhiên cô biết anh không giống vẻ bất cần bên ngoài.
Anh là một Cố Viễn Tranh đầu trách nhiệm, có nhiều lúc vui vẻ trêu đùa mọi người khiến họ cười ồ lên, ai tiếp xúc với anh đều sẽ nghĩ tốt về anh.
Tử Nhu đã nghĩ, cô theo anh lâu như vậy, có đôi lúc anh rất quan tâm cô, cô cũng cố gắng thử lòng anh, muốn bước lên vị trí bây giờ của Dung Tiêu Hoan.
Nhưng không ngờ, một người bên cạnh anh bốn năm cũng không bằng cô gái anh mới gặp.
Tử Nhu ghen tị với Dung Tiêu Hoan vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tôn trọng, dù gì cũng là người anh chọn, cô phải xem xem Dung Tiêu Hoan có xứng với anh hay không.
Ngồi đợi hơn một tiếng, Tử Nhu mở cửa phòng bước vào, cười nhẹ nói:
“Phó giám đốc vẫn đang bận lập trình lại hệ thống an ninh xuyên quốc gia, anh ấy bảo tôi đến bảo cô về đi, không cần phải đợi anh ấy.”
Dung Tiêu Hoan nhìn vào hộp cháo còn đang nóng ấm trên tay, nuối tiếc nói:
“Vậy còn…”
“Tôi sẽ mang sang cho phó giám đốc, dù gì cô cũng mất công đến đây.”
Dung Tiêu Hoan cười nhẹ, cũng không gọi là uổng phí công sức.
“Cảm ơn cô.”
Nụ cười khiến lúm đồng tiền của cô hiện ra, trong sáng, thu hút đến mức khiến cho người đối diện ngây ngốc.
Tử Nhu trong lòng lại ghen tị với cô hơn một chút.
Dung Tiêu Hoan cũng biết, dạo này Cố Thị phải cố gắng phát triển rất nhiều vì một trong tứ đại gia tộc đã bị Mục Gia loại bỏ, theo tiền lệ chưa từng có.
Điều đó khiến những tập đoàn khác sục sôi ý chí muốn làm Mục Gia thứ hai.
Mà Cố Thị lại hoạt động về công nghệ thông tin, ngành mà chỉ cần chậm trễ một khắc, sẽ bị hớt tay trên.
Cố Viễn Tranh không còn bắt ép Dung Tiêu Hoan ở yên trong nhà nữa, vì thế trên đường về, cô sẵn tiện ghé về nhà mình, ba cô bây giờ vẫn còn nằm trên giường, tiều tụy, xanh xao đi không ít khiến cô xót xa đến mức bật khóc.
“Hoan Hoan đừng khóc, con làm rất tốt rồi.”
“Tại ba không nói cho con sớm.
Ba, từ lần sau có việc gì cứ nói cho con, Viễn Tranh anh ấy… rất tốt.”
Ông Dung vuốt tóc con gái mình, nụ cười đầy xót xa.
Con gái ông luôn như thế, cứ nhận khó về mình lại không bao giờ phàn nàn một câu.
Sao ông không biết con rể ông không hề tốt, nhìn vào việc anh chưa hề đến đây nhìn ba mẹ vợ một lần cũng đủ hiểu.
Để cô phải gượng gạo nói ra lời này làm ông chẳng còn ý chí để chiến đấu trên thương trường nữa.
“Hoan Hoan… nếu khó quá thì không cần cố gắng đâu, cứ về đây, ba nuôi con được.”
“Ba à, con thật sự thật sự sống rất tốt.
Viễn Tranh rất thương con.”
“Ừm…”
Ông ẩn nhẫn gật đầu, họ khụ khụ vài tiếng rồi yêu cầu cô rời đi cho ông nghỉ ngơi.
Sức khỏe ông hiện tại ông biết, không còn bao lâu nữa, ông không để cô thấy mình vật vã như vậy.
Dung Tiêu Hoan sau khi dặn dò mẹ và em gái vài điều rồi trở về.
Trước khi rời khỏi, em gái cô có gửi lời nhắn của một người mà cô đang trốn tránh.
“Liên Bách hỏi sao chị không liên lạc cho anh ấy.
Có vẻ anh ấy rất tức giận khi chị kết hôn mà không nói với anh ấy đấy.”.