Sáng ngày ra, ngoài chiếc khăn còn ẩm trên trán và quản gia Diệu, Dung Tiêu Hoan không nhìn thấy được người có giọng nói tối hôm qua.
Cô nghĩ rằng do bị bệnh nên đầu óc có chút vấn đề, tai có chút lãng nên nghe giọng quản gia Diệu thành giọng một người đàn ông.
Khi Dung Tiêu Hoan xuống nhà, quản gia Diệu cùng hai người làm khác nhìn cô đầy ý cười, họ cười cô cũng cười theo, dường như tâm trạng hôm nay rất tốt.
“Lại có chuyện gì sao?”
Họ lắc đầu.
Quản gia Diệu chỉ vào bát cháo ngũ sắc trên bàn, nói:
“Thiếu gia dặn khi cô tỉnh dậy phải nấu một nồi cháo dưỡng bổ.”
“Thiếu gia sao?”
Vẻ mặt cô đầy hoài nghi nhưng bát cháo trên bàn thật sự hấp dẫn, cơn sốt tối qua sớm đã hạnh hạ hết thức ăn trong bụng cô.
Vừa ăn, cô vừa tấm tắc khen ngon, quả đúng là người làm bếp ở đây nấu rất hợp khẩu vị của cô.
“Chính thiếu gia đã tự tay chọn tôi về đây.
Thiếu gia nói món tôi nấu rất hợp khẩu vị cậu ấy.
Xem ra hai người có cùng…”
Chị Giản, người làm bếp chưa nói hết Dung Tiêu Hoan đã mau chóng ngăn chặn lại ý định muốn nói tiếp của chị:
“Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi!”
Sau khi dùng bữa, Dung Tiêu Hoan lên phòng vẽ tranh của mình, mấy ngày nay không vào nhưng ở nhà có người dọn dẹp nên những bức tranh không bị bám bụi.
Trong thời gian chăm sóc cho Cố Viễn Tranh, ba tuần đó cô chỉ vẽ được bốn bức, tiến độ phải nói là chậm hơn rùa.
Bốn bức đó cũng đăng bán đã lâu, hôm nay cô vào gian hàng của mình trên web, thấy toàn bộ bức tranh đã hết hàng, lại còn là một người đặt, một người ẩn danh.
Trong một buổi sáng mà toàn bộ tranh vẽ hết hàng không khỏi làm cô nghĩ ngờ người đặt, nhưng họ đã cọc một nửa số tiền, số tiền lên đến sáu con số, Dung Tiêu Hoan vì tiền mà sáng mắt lên, không nghĩ ngợi nữa mà đóng gói giao hàng luôn.
Do cô không được phép bước ra khỏi nhà nên đành nhờ người giao giúp, vì thế nên không có cơ hội gặp người có vốn thưởng thức tranh của cô.
Mọi lần giao hàng, Dung Tiêu Hoan cùng với người mua hàng thường sẽ trao đổi với nhau một vài điều, cô thấy nó rất thú vị, người thích tranh của cô đáng để cô thích lại.
Đó là vào mùa thu năm mười bảy tuổi của mình, Dung Tiêu Hoan đã cả gan đem bức tranh đầu tiên mình hoàn thành ra hội chợ bán.
Nhưng cô lại sợ ba mẹ mất mặt nên lúc đó đã nhờ một bà lão trong chợ bày bán giúp.
Cả một ngày, dường như không ai dòm ngó đến bức tranh của cô, cho đến lúc cô đi vệ sinh, thời gian lúc đó chỉ vẻn vẹn mười phút, mười phút như đã làm cô bỏ lỡ nửa đời người.
Khi cô quay lại, tranh cô đã được bán, người mua lại mua với giá rất cao.
Bà lão bán hàng cho cô còn không ngớt lời khen vẻ ngoài của người đó.
“Là một chàng trai trên cả tuấn tú, trên cả phi phàm.
Lần đầu bà gặp một người đẹp trai như vậy.”
Thế là cô mang theo trái tim đang đập rộn ràng tìm kiếm hình bóng chàng trai trên cả tuấn tú kia, nhưng nghe nói anh ấy đã lên chiếc siêu xe đi mất.
Lần đó làm cô hối hận không thôi.
Cô là một người tin vào định mệnh, chàng trai được miêu tả là tuấn tú hơn người đó không giống những người khác, anh mua tranh cô với giá cao có nghĩa là rất xem trọng tài năng của cô đi.
Vì anh là người đầu tiên xem trong tài năng cả cô nên cô đã xếp anh vào hàng định mệnh.
Tám năm theo đuổi nghề vẽ tranh là tám năm không ngừng tìm kiếm dung mạo tuấn tú hơn người kia.
Nhưng từ khi lấy Cố Viễn Tranh, cô cũng không còn tìm kiếm nữa, cô phải an phận, cô đâu phải là người đứng núi này trông núi nọ.
Cầm số tiền hàng lớn nhất từ trước đến nay trong tay, Dung Tiêu Hoan như một đứa trẻ đi rêu rao với mấy người làm trong nhà.
Nghe họ mỗi người khen một câu cũng đủ khiến cô phiêu diêu ở chín tầng mây.
Tối đó, Dung Tiêu Hoan nổi hứng vào bếp, cô muốn làm vài món ăn Pháp chiêu đãi mấy người làm.
Phải nói tay nghề nấu ăn của cô cực tốt, từ món ăn truyền thống đến món ăn nước ngoài món nào nấu cũng ngon.
Chị Giản nhìn mấy món ăn trên bàn không khỏi nuốt nước bọt ừng ực:
“Thiếu phu nhân, tôi nghĩ cô nên đi làm đầu bếp thì phù hợp hơn đó.”
“Chị nghĩ vậy sao?”
“Tất cả bọn tôi ai cũng nghĩ vậy!”
“Nhưng mà không được rồi, chị có thấy sáng nay em vừa bán tranh được một khoản tiền lớn không? Em nghĩ nghề vẽ tranh sinh ra hẳn là dành cho em rồi.”
Dung Tiêu Hoan nhờ bán được nhiều tranh mà tự tin hơn hẳn.
Xem xem, ở ngoài đó cũng đầy người biết thưởng thức tranh của cô.
Hôm nào được tự do cô phải lên mặt cho Phương Tiểu Dao biết không phải ai cũng có mắt mà như mù như cô ấy.
“Mọi người ngồi vào ăn đi, không cần khách sáo.”
Mọi người đều ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt quản gia Diệu cười hiền từ, bà nói:
“Phải chi lúc này thiếu gia có ở nhà thì vui phải biết.”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
Nhưng khác với vẻ chờ mong của mọi người, Cố Viễn Tranh đen mặt nhìn vào bàn ăn.
Ánh mắt cẩn thận liếc qua khuôn mặt vui vẻ đang cứng đờ của mọi người.
Quản gia Diệu cho rằng anh chưa ăn nên hơi mệt, lên tiếng nói:
“Thiếu gia, cậu về rồi, mau ngồi vào ăn luôn đi, bọn tôi chưa động đũa.
Mấy món ăn trên bàn này thiếu phu nhân tự tay nấu đấy, ngon lắm.”
Ánh mắt của anh dừng lại trên người Dung Tiêu Hoan, như một loại uy hiếp làm cô phải né tránh.
Điều đó càng làm anh thấy tức giận.
Anh hùng hùng hổ hổ bước đến bên bàn ăn, giật lấy đôi đũa mà bác làm vườn đang cầm trên tay chưa có sử dụng, gắp một miếng thịt nguội bỏ vào miệng, lập tức phun ra:
“Dở chết đi được.
Đổ hết đi, chị Giản mau nấu món khác.
Mấy món này tôi không nuốt nổi.”
“Nhưng mà đây là do thiếu phu nhân…”
“Ai là chủ nhân của căn nhà này?”
Anh gằn lên từng tiếng, ánh mắt vẫn gắt gao dán lên người Dung Tiêu Hoan.
Trong mắt cô giờ đây tràn ngập phẫn nộ nhưng không dám phát tit, cô đập bàn đứng dậy, bỏ lên trên phòng.
“Cô định bỏ bữa sao? Đến lúc đói chết lại tố cáo là do Cố Gia bỏ đói hửm?”
Cô không quay lại, đứng trên cầu thang nói:
“Vừa nãy nấu ăn em có nếm thử mấy món đó nên hiện tại không đói.”
Nói xong cô bỏ lên phòng.
Ở trong phòng lại không nhịn được mà chửi bới anh.
Còn Cố Viễn Tranh cũng đâu khác gì cô, trong lòng đem cô ra chửi hàng vạn lần.
Anh vì cô mà đêm khuya lui đi lui lại giữa hai nơi, đến sáng chưa kịp ngủ đã phải đến công ty làm việc.
Trở về nhà thì thấy cảnh ai nấy đều vui vẻ ngồi vào bàn anh mà không đợi anh.
Ít nhất cũng phải gọi cho anh một cuộc chứ….