Chương :
Lâm Quán Quán dứt khoát không nói gì.
“Quán Quán!”
“ừm?”
Mu bàn tay nóng lên, Tiêu Lăng Dạ nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn nhìn cô.
Da đầu Lâm Quán Quán tê dại một trận, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an: “Tại sao anh nhìn em bằng ánh mắt như vậy…”
“Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”
Lâm Quán Quán ghẹn họng trân trối nhìn Tiêu Lăng Dạ: “Sinh thêm đứa nữa?”
Tiêu Lăng Dạ nhìn phản ứng của cô, ánh mắt anh tối sầm lại.
“Không muốn?”
“Không …” Lâm Quán Quán nuốt nước miếng: “Cái này, quá đột ngột.”
Sẽ không!
“Hả?
“Anh đã nghĩ về nó trong một thời gian dài.”
Hoá ra là có dự tính trước.
Lâm Quán Quán nghĩ đến lúc mang thai Duệ Duệ cùng Tâm Can.
Thật sự rất vất vả.
Thời điểm lúc mang thai bị nôn nghén tra tấn chết đi sống lại.
Mang thai thời kỳ cuối càng khó chịu hơn.
Rồi tới mang thai thời kỳ cuối, bởi vì là mai thai đôi nên bụng cô đã to như cái chậu rồi, cả thai kỳ cô không tăng cân, tay chân vẫn ốm như trước, hai chân gầy guộc chống đỡ cái bụng to, bản thân cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thường xuyên ôm bụng mới có thể đi đường.
Đi cũng không đi được một vài bước, thường xuyên đi tới đi lui nên sắc mặt cô trắng bệch, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Chính là… Nghĩ đến việc có thêm một đứa con với Tiêu Lăng Dạ, cô phát hiện, cô vậy mà thực sự rất mong đợi.
“Quán Quán?”
“A?”
“Em còn chưa trả lời anh.”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô.
Anh rất muốn có thêm một đứa bé nữa!
Thực sự muốn!
Mặc dù anh đã có cả hai đứa con trai và con gái, nhưng mà anh đã bỏ lỡ rất nhiều.
Tâm Can được đưa về nhà sau khi sinh ra, lúc mới bắt đầu anh cũng hoàn toàn không có cảm tình gì với Tâm Can, sau đó ở chung nhau lâu dài, tình cảm giữa hai ba con mới dần dần được vun đắp.
Về phần Duệ Duệ … Anh càng bỏ lỡ nhiều hơn nữa.
Anh vô cùng tiếc nuối đối với hai đứa nhỏ.
Anh cũng chưa trải qua những gì mà một người ba nên trải qua.
Cho nên.
Anh rất muốn có thêm một đứa con.
Lúc này đây, từ mang thai, đến khi khám sinh, đến lần chuyển động đầu tiên của thai nhi, rồi đến khi đứa bé chào đời cùng với sự trưởng thành của đứa bé… Anh sẽ không bỏ lỡ từng giai đoạn nào!
“Quán Quán?”
“Em đang suy nghĩ một cái vấn đề rất nghiêm túc!”