Chương :
Dù cho trong lòng có chuẩn bị, cha Lâm cùng Chu đại nương vẫn là kinh ngạc một chút, kinh ngạc xong liền biến thành kinh hỉ: “ông trời ơi! Thế giới này thật sự quá nhỏ, không nghĩ tới chúng ta mười sáu năm trước đã gặp mặt rồi! Ha ha, Tiểu Tiêu nói như vậy, cháu thật sự có duyên phận với Quán Quán nha, vòng đi vòng lại qua nhiều năm như vậy thế nhưng lại thành vợ chồng với nhau!”
Cha Lâm cười ha ha: “Nếu vậy Quán Quán chính là ân nhân cứu mạng của cháu đấy! Có chút lời nói ông không nói quanh co lòng vòng, Tiểu Tiêu, về sau cháu phải đối xử tốt với Quán Quán chúng ta một chút, câu cửa miệng hay nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, Quán Quán cứu mạng của cháu, đây chính là đại ân, cháu càng nên báo đáp cô ấy.”
Lúc này.
Duệ Duệ cùng Tâm Can cũng phản ứng lại.
Tâm Can híp mắt cười rộ lên: “ông Lâm, ba của cháu đã báo đáp mẹ rồi!”
“A?”
“Nhân gia không phải đều nói ân cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp sao! Ha ha, baba đã lấy thân báo đáp nha!”
Cha Lâm cùng Chu đại nương sửng sốt, đều cười ha ha.
“Ha ha ha, Tâm Can nói rất đúng, không có gì có thành ý hơn cách báo đáp như vậy!” Cha Lâm giơ chén rượu lên, “Tới! Chúng ta uống một chén!”
Tiêu Lăng Dạ thống khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Uy!
Dưới bàn vuông, Lâm Quán Quán giữ chặt tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Sức khỏe anh còn chưa có tốt đâu, uống ít chút đi.”
“Quán Quán! Hôm nay anh rất vui.”
Con ngươi đen nhánh ám trầm giống hấp thụ ánh sáng, rực rỡ lấp lánh, anh nghiêm túc nhìn Lâm Quán Quán, vì chứng minh chính mình thật sự cao hứng lại bổ sung một câu: “Thật sự rát vui!”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười: “Vậy cũng phải uống ít thôi!”
“Được!” Ánh mắt anh nhu hòa, quả nhiên nghe lời buông chén rượu xuống: “Nghe lời em.”
Một bữa cơm ăn khách và chủ đều vui.
Tiêu Lăng Dạ không nghĩ tới, anh cho rằng anh chưa từng gặp cha Lâm nhưng không ngờ mười sáu năm trước, bọn họ đã lưu lại một bút tích rực rỡ nồng đậm trong cuộc đời của anh.
Như vậy!
Không chỉ là Quán Quán, ngay cả cha Lâm cùng Chu đại nương cũng là ân nhân cứu mạng anh năm đó!
Tiêu Lăng Dạ đã bình tĩnh trở lại, thấy Lâm Quán Quán lên xe, anh ngồi ở trên giường vẫy tay, cười nói: “Tiêu thái thái của chúng ta thật nổi tiếng!”
Lâm Quán Quán có chút đỏ mặt: “Là các hương thân quá nhiệt tình.”
Cô đi đến mép giường ngồi xuống: “Uống thuốc chưa?”
“Rồi!”
Lâm Quán Quán phát hiện, trước kia ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nhìn của cô rất nhu hòa, mà lúc này ánh mắt anh càng ôn nhu sủng nịch như tháng ba xuân phong, cơ hồ có thể làm người ta chết đuối bên trong.
Lâm Quán Quán đỡ trán: “Tiêu Lăng Dạ em thật sự cảm thấy sự tình năm đó có hiểu lầm! Đại cha nói năm đó là em cứu anh nhưng em không hề có một chút ấn tượng nào, em hoài nghi là lầm rồi.”
“Không có khả năng!”
“Tiêu Lăng Dạ.”
Tiêu Lăng Dạ xốc chăn lên, Lâm Quán Quán cởi giày ra, tự động tự phát ngồi xuống bên người anh: “Tiêu Lăng Dạ! Hay là anh điều tra lại đi.”
“Không cần điều tra.”
“Có thể…”
“Nếu em thật sự muốn chứng thực, có thể gọi điện thoại cho chị em!”
Đúng vậy!
Lâm Quán Quán vỗ đầu: “Sao em lại quên chị mình cơ chứ! Theo như lời đại cha nói, chuyện năm đó chi em cũng biết, gọi điện thoại hỏi một chút không phải là biết sao. Tiêu Lăng Dạ, anh chờ chút em lập tức gọi điện thoại cho chị. Em nói cho anh biết anh ngàn vạn lần đừng ôm hy vọng quá lớn, đại cha cùng đại nương tuổi lớn, chuyện lại qua đi nhiều năm như vậy, nói không chừng bọn họ nhớ lầm cũng nên.”
Tiêu Lăng Dạ hơi hơi bĩu môi, không ý kiến.