Chương :
Say rượu?
Lâm Quán Quán đau đầu chết đi được, nỗ lực hồi tưởng một chút. Cô nhớ rõ cô cùng Tiêu Lăng Dạ đăng ký kết hôn xong, sau đó chị và bạn bè cô đều tới, mọi người đều uống rất nhiều.
Sau đó thì sao?
Nghĩ không ra!
Lâm Quán Quán xoa xoa huyệt thái dương: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Một cái buổi chiều.” Dừng một chút, anh lại nói: “Cộng thêm một đêm!”
OMG!
Vậy chẳng phải là nói, hiện tại đã là ngày tháng rồi sao!
Lâm Quán Quán khiếp sợ: “Lâu như vậy sao?”
Tiêu Lăng Dạ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái: “Chính em tự ngẫm lại em uống bao nhiêu rồi.”
Lâm Quán Quán cười gượng!
Cô nhớ rõ mình uống rất nhiều, cụ thể uống bao nhiêu thật đúng là không nhớ nổi.
“Ách.”
“Đêm qua, vốn là đêm tân hôn của chúng ta!”
Đêm tân hôn!
Mà cô thân là cô dâu lại say bất tỉnh nhân sự.
Lâm Quán Quán tức khắc áy náy không thôi, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Ngày hôm qua rất vui còn gì, huống chi, xương sườn của anh còn bị thương dù có không uống say, anh cũng không làm gì được.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn bị Tiêu Lăng Dạ nghe thấy.
Anh nắm tay lại, con ngươi ám trầm hơi hơi nheo lại, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm: “Cho nên, em là đang nghi ngờ năng lực của anh à?”
Lâm Quán Quán ngẩng đầu, nhìn thấy anh buông tay cô ra, đầu ngón tay dừng ở cúc áo cổ, phảng phất chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ tùy thời tới chứng minh “Năng lực” của mình!
Lâm Quán Quán giật mình một cái.
“Ha! Ha ha!” Cô nhích cái mông ra sau, cuống quít cười gượng xua tay giải thích: “Không có không có! Sao em có thể nghi ngờ năng lực của anh được! Chồng của em anh dũng lợi hại, thực lực mạnh mẽ, em cam bái hạ phong ha hả, cam bái hạ phong!”
“Ý của em là em rất vừa lòng với năng lực của anh sao?”
“Vừa lòng vừa lòng! Vô cùng vừa lòng!”
Tiêu Lăng Dạ gật gật đầu, lúc này mới bỏ tay ra khỏi cúc áo.
Lâm Quán Quán bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Oanh.”
Dưới thân lại thêm một trận xóc nảy, Lâm Quán Quán không có phòng bị, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống dưới, cô “Ai u” một tiếng, lập tức lao từ trên giường xuống: “Tiêu Lăng Dạ, động đất động đất! Chạy mau!”
“Không phải động đất!
Tiêu Lăng Dạ đè lại bả vai cô: “Chúng ta đang ở trong xe!”
Lâm Quán Quán hoang mang!
Cô ngẩng đầu nhìn “Phòng” của mình, nơi này đích xác không phải ở quận Hương Dật Tử cũng không phải khu nằm viện bệnh viện Khang Hoa mà là một nơi rất xa lạ. Nhưng có thể khẳng định đây là một phòng, tuy rằng phòng không lớn nhưng lại trang hoàng rất xa hoa, cao cấp, ở giữa phòng chính là một cái giường lớn màu xám mà cô đang nằm.
Trên mặt đất trải thảm màu xám.
Trong phòng có đầy đủ ngăn tủ, đồ điện, đèn đóm mọi thứ, đuôi giường là cửa sổ thủy tinh, lúc này màn của cửa sổ được vén lên, bên cạnh cửa sổ đặt một cái bàn trà màu sắc sáng ngời, hai bên là một cái sô pha, hiển nhiên, nơi đó là chỗ thưởng thức phong cảnh và để uống trà nói chuyện phiếm.
Một cái phòng tinh xảo xa hoa như vậy mà Tiêu Lăng Dạ nói cho cô đây là trong xe?