Chương :
Trước kia cô chỉ chán ghét Khương Ninh, hiện tại liền chán ghét thêm ông Tiêu, nói trắng ra là, sở dĩ hôm nay Khương Ninh tùy hứng ra như vậy, còn không phải là do ông Tiêu nuông chiều quen tay sao?
ở trên người Khương Ninh, cô hoàn toàn không thấy được sự quan tâm chăm sóc của người mẹ nên dành cho con mình!
Đổi thành một người mẹ bình thường … Nhìn thấy hai đứa con trai đều bị thương ngồi trên xe lăn, phản ứng đầu tiên nhất định là đau lòng, dù có tức giận bao nhiêu cũng sẽ vứt bỏ!
Bởi vì, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của con trai mình!
Nhưng… Từ đầu đến cuối, Khương Ninh chỉ hỏi thăm một hai câu về tình hình của hai người, sau đó tự mình trút bỏ cảm xúc, khi trút bỏ cảm xúc lại càng khiến Tâm Can sợ hãi!
Thật không thể chịu nổi!
Đây có phải là điều mà một người mẹ và người bà nội nên có?
Theo cô, Khương Ninh vô cùng không đủ tư cách để làm một người mẹ, một người bà.
Bà ta chỉ có một mong muốn mạnh mẽ… Kiểm soát những người thân yêu của mình.
Nghĩ đến đây.
Lâm Quán Quán xoay người, đặt lưng ở phía sau lưng ghế phụ, nhìn thẳng về phía Duệ Duệ như đã hạ quyết tâm gì đó.
Duệ Duệ đột nhiên có dự cảm không tốt: “Mẹ, mẹ nhìn còn như thế làm gì?”
Lâm Quán Quán nắm tay: “Duệ Duệ! Con yên tâm, chờ sau này con trưởng thành, gặp được một cô gái mình thích, bất kể là cô gái như thế nào, mẹ cũng sẽ không can thiệp vào!”
Khóe miệng Duệ Duệ vừa kéo: “Mẹ nghĩ thật xa!”
“Ha ha, cái này mẹ gọi là mưu tính sâu xa!”
“Mẹ yên tâm!”
“Ách?”
Mà lúc này.
Trong phòng là người thân quen thuộc nhất của cô.
“Quán Quán, em ngẩn ngơ như vậy làm gì, vào đây!”
“Chị…” Lâm Quán Quán ngơ ngác đi vào: “Sao chị lại ở đây, ở đây … Đều do chị trang trí??”
Người trong phòng đúng là Lâm Duyệt.
Hai chị em đều bận, dù rằng bình thường cũng thường xuyên gọi điện thoại nhưng thật đã lâu Lâm Quán Quán không gặp cô ấy.
Lâm Duyệt bước vào nơi làm việc đã hoàn toàn lột xác.
Khí chất cô ấy vẫn rất dịu dàng, mặc một chiếc váy chữ A dài đến gối màu đen trắng, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất tự nhiên phóng khoáng, lông mày tuy kẻ nhẹ nhàng, nhưng lại có một thần thái rất tự tin, khiến cho hai mắt người ta nhìn qua phải tỏa sáng.
Lâm Duyệt nắm lấy tay Lâm Quán Quán, cười liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ ở phía sau: “Em đăng ký kết hôn chuyện vui lớn như vậy, người chị này sao có thể không tới … Những thứ trong phòng này cũng không phải do chị trang trí, tất cả đều là em rể kêu người làm cho.”
Em rể… Lâm Quán Quán bị cái này xưng hô này làm cho ngây ngẩn.
Cô quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái, nhưng lại thấy sắc mặt Tiêu Lăng Dạ như bình thường thường, hiển nhiên … khả năng thích ứng của anh ấy tốt hơn cô rất nhiều!
“Chị … Hai chị em liếc nhìn nhau, khóe mắt Lâm Duyệt hơi hơi có chút đỏ lên, cô ấy nắm chặt tay Lâm Quán Quán, cười nói: “Được rồi! Thời gian dài như vậy, em rể đối với em tốt chị đều thấy. Bây giờ nhìn thấy hai người đã tu thành chính quả, chị thực sự rất hạnh phúc … Mẹ và bà nội dưới suối vàng cỏ thấy, biết em có thể tìm được hạnh phúc của mình, họ cũng sẽ rất hạnh phúc.”
“Được rồi, được rồi, ngày trọng đại nói gì vui đi.”
Lâm Duyệt buông tay, nháy mắt với cô.
“Quán Quán…Em rể còn chuẩn bị những điều bất ngờ khác cho em.”
Lâm Quán Quán ôm ngực, cảm giác không vui vừa rồi với ông Tiêu và Khương Ninh đã biến mất không còn tăm tích: “Chị gái có chuyện gì bất ngờ sao?”
“Nhắm mắt lại!”