Chương :
“Không sao đâu!” Lâm Quán Quán xua tay: “Quan hệ của tôi với Tiêu Lăng Dạ không phải là không thể công khai, đăng ký kết hôn cũng quang minh chính đại, không có gì phải giấu diếm. Hơn nữa Tiêu Lảng Dạ vẫn luôn sắp xếp ổn thỏa, chuyện chúng tôi đăng ký kết hôn chắn là anh ấy cũng sớm đã nói với ông Tiêu và bà Tiêu từ lâu rồi!”
ồng Tiêu… Bà Tiêu… hiện tại vết thương đã tạo thành vết sẹo, muốn đền bù cũng không biết bắt đầu từ đâu … Khương Ninh lo lắng xoa xoa tay, ngập ngừng thử gọi một tiếng: “Duệ Duệ?”
Duệ Duệ ngồi bên cạnh Tiêu Diễn, mặt không chút cảm xúc, làm như không nghe thấy giọng nói của Khương Ninh.
“Khụ!” Tiêu Diễn xấu hổ chọc chọc vào vai cậu bé: “Duệ Duệ, bà nội gọi cháu kìa.”
“Cháu không có bà nội!”
Sắc mặt Khương Ninh cứng đờ.
Tiêu Diễn càng thêm xấu hổ: “Duệ Duệ…”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn một cách lạnh lùng: “Nếu chú còn nói nữa, thì chú hai cháu cũng không có!”
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách trần trụi mà!
Nhưng Tiêu Diễn biết cậu bé này nói được thì làm được, cho nên cũng không dám thật sự muốn cậu chấp nhận bà nội.
Anh ấy cười với Khương Ninh: “Mẹ… Đứa nhỏ này sợ người lạ…”
“Sợ người lạ?” Mắt Khương Ninh liếc nhìn Lâm Quán Quán trên ghế phụ, cười lạnh một tiếng: “Mẹ thân là bà nội của nó, sao lại trở thành người xa lạ?! Trẻ con thì biết cái gì, theo mẹ thấy… hẳn là có người xúi giục từ sau lưng không cho Duệ Duệ nhận me là bà nôi!”
Mọi người cũng không ngốc, ai cũng biết “có người” mà Khương Ninh ám chỉ là ai!
Bởi vậy!
Lời này vừa nói ra.
Bầu không khí trong xe đột nhiên lạnh lẽo.
Tiêu Lăng Dạ và Duệ Duệ đều mím chặt môi, lộ vẻ không vui!
Ngay cả Tâm Can, vừa rồi còn đang làm nũng trong vòng tay Khương Ninh cũng bất mãn bĩu môi!
Tiêu Diễn đổ mồ hôi hột, vội vàng hòa giải: “Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy, không có ai nhàm chán như vậy! Mà, mẹ đừng coi thường Duệ Duệ, tuy rằng Duệ Duệ tuổi còn nhỏ nhưng có trí thông minh rất cao, không phải ai muốn gạt cháu nó là có thể gạt. Cháu nó đây là sợ người lạ, mẹ là bà nội máu mủ của Duệ Duệ chứ không phải bà nội giả mạo… Nhưng con nói một câu không dễ nghe, ba mẹ gặp cháu tổng cộng được bao nhiêu lần? Tổng cộng thì cũng mới được vài lần, chứ đừng nói là quan tâm đến cháu nó. Đối với cháu mà nói, ba mẹ chính hai người xa lạ tự nhiên xuất hiện ra. Vậy thì sao cháu phải nhận bà?”
“Hơn nữa mẹ và Duệ Duệ còn có một chút không thoải mái. Đứa bé này là con riêng của anh trai con! Tính tình cũng khó giống như anh trai con hồi còn nhỏ… Cháu nó nhớ mối hận! Chính là con… cũng phải lắc lư trước mặt cháu cả ngày, cháu nó mới miễn cưỡng gọi con một tiếng chú hai!”
Khương Ninh bĩu môi!
Dù chỉ số thông minh cao đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới bốn tuổi!
Bà ta đã xác định chính là Lâm Quán Quán tẩy não Duệ Duệ, đó là lý do tại sao đứa bé này lại ghét bỏ bà ta như vậy.
“Được rồi!” Khương Ninh xua tay: “Đừng nói nữa, con và nhóm của anh trai con đều là có cùng ý tưởng đen tối!”
Anh ấy bị thương gãy một chân, cố gắng bao nhiêu tâm tư để hòa giải, đâu có dễ dàng gì với anh ấy!
Cho dù không dễ dàng đi!
Vậy mà lại còn không cảm kích một chút nào!
Được!
Mắt Tiêu Diễn trợn trắng, dứt khoát không thèm khuyên nữa.
“Lăng Dạ…”
“Được rồi!” Khương Ninh vừa mở miệng, ông Tiêu đã biết bà ta định nói gì, liền nhanh chóng giữ bả vai bà ta lại, mắt nhìn Tâm Can và Duệ Duệ: “Hai đứa nhỏ đều ở đây, định nói cái gì chúng ta đến nơi rồi nói tiếp.”
Khương Ninh cắn môi, không cam lòng mà ngậm miệng.