Chương :
Tiêu Lăng Dạ đánh một đấm thẳng vào mặt Long Ngự Thiên, động tác của anh quá nhanh, Long Ngự Thiên ngửa mặt né tránh, nhưng vẫn bị nắm đấm của anh dính lên má, khuôn mặt hoàn mỹ như pho tượng nhất thời đau đớn nóng bỏng.
Tốt lắm!
Lâm Quán Quán nắm chặt nắm đấm, “Tiêu Lăng Dạ! Đánh anh ta đi! Đánh mạnh vào, dạy dỗ cho anh ta một chút, anh ta không biết cái gì gọi là người ngoài có người đâu!”
Lâm Quán Quán hét lớn, Tiêu Lăng Dạ bỗng thất thần… “Bộp!”
Nắm đấm của Long Ngự Thiên dùng một tư thế cực kỳ điêu xảo đập tới, hung hăng đập vào bụng anh.
“ừm——”
Tiêu Lăng Dạ che bụng, kêu rên một tiếng.
Thấy thế, hô hấp Lâm Quán Quán nhất thời căng thẳng.
“Ha ha!” Long Ngự Thiên lắc lắc nắm đấm, nhìn phương hướng của Lâm Quán Quán, cười nhạo một tiếng, “Dạy dỗ tôi sao? Tôi muốn xem là ai dạy ai!”
Lâm Quán Quán hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Một sự hô hấp căng thẳng, hai người đàn ông lại quấn lấy nhau.
Lúc này, đánh chết Lâm Quán Quán cô cũng không dám mở miệng.
Lại nói chuyện khiến sẽ Tiêu Lăng Dạ phân tâm, cô thật sự là tội đồ.
Cô khẩn trương quan sát trong chốc lát, nhìn hai người họ đánh khó phân biệt khó nhìn, chân trước Long Ngự Thiên vừa bị dính một nắm đấm, chân sau Tiêu Lăng Dạ đã bị đá một cước.
Trong lúc nhất thời hai người lại không phân ra thắng bại.
Lâm Quán Quán cắn môi.
Con ngươi cô chợt lóe, ánh mắt dừng trên người Hoằng Dụ cách đó không xa, Hoằng Dụ đứng ở xa xa, đang nhìn hai người trong hoa viên đánh nhau, hoàn toàn không chú ý đến phía cô.
Chính là lúc này!
Lâm Quán Quán lặng yên không một tiếng động lui về phía sau vài bước, chờ lui đến cửa phòng khách, cô né tránh, vọt vào phòng khách.
“Duệ Duệ! Tâm Can! Các con có ở đó không?”
Lâm Quán Quán vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao nơi này là phòng khách, ai bắt cóc người lại trắng trợn đem người đặt ở trong phòng khách như vậy chứ.
Nhưng sự thật chứng minh, Long Ngự Thiên kiêu ngạo như vậy, lại có thể trắng trợn như vậy!
Giọng nói của cô vừa dứt, thì cô nghe thấy một phản ứng quen thuộc.
“Mẹ!”
“Mẹ!
Trái tim Lâm Quán Quán đều căng thẳng, cô cẩn thận nắm lấy cổ tay hai đứa trẻ, đau lòng nhìn hai đứa, “Có đau không?”
“Đau!”
Tâm Can đáng thương đến gần, “Mẹ mau thổi cho Tâm Can đi, cổ tay Tâm Can đau nhức.”
Lâm Quán Quán phối hợp thổi một ngụm.
‘Wow! Mẹ là tiểu tiên nữ, thổi một ngụm tiên khí quả nhiên Tâm Can không còn đau nữa.”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười. Nhưng… Nhìn thấy trạng thái tinh thần của hai đứa trẻ kia cũng không tệ lắm, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, cô ôm chặt lấy hai đứa trẻ kia, có cảm giác sự mất mát đã lấy lại được.
Duệ Duệ và Tâm Can trải qua mấy tiếng tâm lý bị dày vò, giờ phút này nhìn thấy Lâm Quán Quán, hai đứa trẻ kia cũng rất sợ hãi, ôm chặt lấy cô không chịu buông tay.
“Mẹ…”
“Mẹ đang ở đây!”
“Sao mẹ tìm được nơi này, chỉ có một mình mẹ sao?” sắc mặt Duệ Duệ căng thẳng nhìn cô.
“Đừng lo lắng.” Lâm Quán Quán xoa xoa tóc cậu bé, “Mẹ đến cùng Tiêu Lăng Dạ.”