Chương :
“Tâm Can!” sắc mặt Duệ Duệ thay đổi.
Ngay cả Long Ngự Thiên đang ngồi trên ghế gỗ đỏ cũng nhíu mày.
“Chú ơi! Trông chú thật đẹp!” Ánh mắt sáng ngời của cô bé nhìn anh ta, “Cháu tên là Tiêu Tâm Gan, chú tên gì… Chú, tóc chú là thật sao, cháu có thể chạm vào nó không?”
Long Ngự Thiên có chút ngẩn người.
Toàn bộ phòng khách cũng ngây ngần cả người.
Tuy rằng cậu chủ quả thật khuynh quốc khuynh thành… nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy trước mặt anh ta, hơn nữa cậu chủ có bệnh sạch sẽ, đặc biệt chán ghét người khác chạm vào đồ đạc của anh ta, chứ đừng nói là đồ dùng cá nhân như tóc.
Mọi người nhịn không được đổ mồ hôi lạnh thay cô bé.
“Chú, chú không nói lời nào, con coi như chú đồng ý nhé.”
Tâm Can vươn tay, sắc mặt vui vẻ nhảy lên, cô bé tiến tới trước mặt Long Ngự Thiên, nắm lấy một sợi tóc bạc trước ngực anh ta, sau đó… nhẹ nhàng kéo.
Sức của cô bé rất nhẹ, Long Ngự Thiên không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tóc có chút ngứa ngáy.
Còn không đợi anh ta nói chuyện, cô bé cũng đã hưng phấn múa tay múa chân, “Hu hu! Đó là mái tóc thật! Đó là mái tóc thật! Vừa mềm vừa mượt, vừa sáng vừa thuận mắt… trông rất đẹp! Trông đẹp như khuôn mặt của chú vậy!”
Long Ngự Thiên cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay mập mạp của cô bé, sau đó… theo bàn tay béo của cô bé, nhìn khuôn mặt của cô bé một lần nữa.
Cô bé trắng nõn mượt mà, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp, cánh tay nhỏ bé như cục đường trắng, chân mập mạp… Bởi vì khoảng cách tương đối gần, anh ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi sữa truyền đến từ trên người cô bé.
“Tâm Can!” Duệ Duệ nhìn Long Ngự Thiên vẫn nhìn chằm chằm Tâm Can, kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên hai bước, “Mau trở về! Chú ta không phải là người tốt!”
“Sao có thề!”
Ánh mắt Tâm Can vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm Long Ngự Thiên, chảy nước bọt đối với anh ta.
Không!
Đã chảy nước bọt rồi.
Cô bé nuốt nước bọt, ánh mắt sáng sủa, “Anh trai! Chú này trông rất đẹp, sao có thể là người xấu! Trong này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi!”
Khóe miệng Duệ Duệ hung hăng giật giật.
Cũng chỉ có Tâm Can mới có thể dựa vào nhan sắc mà phán xét người tốt xấu!
Đột nhiên Long Ngự Thiên sung sướng cười khẽ một tiếng, anh ta cười một tiếng, có thể làm mọi người trong phòng khách hoảng sợ.
Cậu chủ thường cười.
Nhưng mà là cười lạnh, hoặc là cười như không cười, hoặc là bên ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Chưa bao giờ thấy anh ta mỉm cười vui vẻ như vậy.
Anh ta mỉm cười.
Lại nhìn Tâm Can, cô bé tuổi còn nhỏ, sẽ không biết hình dung từ gì, chỉ cảm thấy chú trước mắt này cười thật đẹp, còn đẹp hơn so với lúc đón năm mới bắn nhiều pháo hoa như vậy.
Chú, chú thật đẹp trai!”
Vậy sao?
“Đúng vậy, chú, chú là người đẹp nhất mà cháu từng gặp!”
Long Ngự Thiên chợt lóe mắt, “Đẹp hơn ba cháu không?”
“ừm… Không giống nhau, hai người là hai kiểu khác nhau, nhưng cháu thích kiểu của chú!”
Long Ngự Thiên lại cười khẽ, khóe miệng anh ta nhếch lên.
“Không ngờ rằng… Tiêu Lăng Dạ còn có thể sinh ra cô con gái thú vị như vậy!”
“Không ngờ rằng… Tiêu Lăng Dạ còn có thể sinh ra cô con gái thú vị như vậy!”
“Vậy sao vậy sao.” Tâm Can không khiêm tốn, nhếch miệng cười, “Chú, ánh mắt của chú thật đẹp, cháu cũng cảm thấy mình đặc biệt thú vị!”
Khóe miệng Long Ngự Thiên tươi cười càng sâu.