Chương :
Duệ Duệ nắm lấy khóa cửa.
Mà lúc này, người đàn ông trong hầm rượu đã vọt tới bên cửa, gã ta dùng sức vén ván gỗ lên trên, nhưng… các tấm ván gỗ không nhúc nhích.
“Mẹ kiếp! Tảng đá đang đè lên đó sao, sao lại nặng như vậy!”
Tâm Can ghét nhất là người khác nói cô bé mập, nghe vậy cũng không quan tâm sự hãi, lập tức tức giận, “Ông mới là tảng đá, cả nhà ông đều là đá!”
“Con nhóc mập mày! Đồ mập, mau tránh ra cho ông!”
‘Đừng hòng!
Mà lúc này, Duệ Duệ đã khóa chặt đầu khóa, khóa cửa gỗ từ bên ngoài.
“Được rồi!” Duệ Duệ thở phào nhẹ nhõm, “Đi thôi!”
Vẻ mặt Tâm Can mất hứng, “Anh trai, vừa rồi người đó mắng em mập!”
“Mập một chút cũng tốt, đáng yêu!”
“Thật sao?”
“ừm!” Duệ Duệ an ủi cô bé, “Nếu như em không mập một chút, đè lên cửa, vừa rồi người đó nhất định sẽ đẩy tấm cửa ra, chúng ta sẽ chạy không thoát!”
Đúng vậy.
Ánh mắt Tâm Can sáng ngời, xem ra mập một chút cũng có lợi.
Nhìn!
Cô bé chẳng phải là dựa vào lợi thế cân nặng, mà thành công cứu mình và anh trai sao?
Cô bé thật tuyệt vời!
Ra khỏi hầm rượu.
Bên ngoài là một khu vườn tươi tốt.
Trong hoa viên thỉnh thoảng có người giúp việc đi lại, Duệ Duệ vội vàng lôi kéo Tâm Can trốn ở phía sau một ngọn núi giả.
“Anh trai, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi theo anh là được!”
Lúc những người đó bắt bọn họ, cũng không có che mắt bọn họ, trí nhớ siêu mạnh của Duệ Duệ ở chỗ này phát huy tác dụng mạnh mẽ, cậu bé nhớ rõ mỗi một con đường đi qua lúc tới.
Nhân lúc trốn thoát, Duệ Duệ nhìn đồng hồ điện thoại.
Tuy nhiên, kết quả của cậu bé vẫn là thất vọng.
Đồng hồ điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Duệ Duệ mím chặt môi, mặt không chút thay đổi.
Thật kỳ lạ!
Vừa rồi ở trong tầng hầm không có tín hiệu cậu bé có thể hiểu được, nhưng hiện tại, đã thoát khỏi tầng hầm, tại sao vẫn không có tín hiệu?
“Anh trai…”
Hửm?
Ánh mắt Tâm Can sáng ngời nhìn cậu bé, “Biểu cảm nhíu máy vừa rồi của anh, rất giống ba!”
“ĐÓ là sự thật!” Tâm Can nhấn mạnh, “Tâm Can nhìn thấy biểu cảm của anh, đột nhiên có một cảm giác an toàn!”
Khóe miệng Duệ Duệ hung hăng giật giật!
Trái tim lớn như thế nào!
Lúc này lại còn có tâm tư nói cái này!
Tâm Can sẽ không cho rằng bọn họ thoát khỏi hầm rượu thì an toàn chứ?
Duệ Duệ bất đắc dĩ.
Cậu bé nắm tay Tâm Can, tránh khỏi tầm mắt của người giúp việc, nhưng cậu bé rõ ràng phát hiện, càng đi ra ngoài, người giúp việc càng nhiều, hơn nữa những người giúp việc sắc mặt rất nghiêm túc, mỗi ngóc ngách đều không bỏ qua, hình như đang… tìm ai đó.