Chương :
“Em đói bụng…”
Duệ Duệ cũng đói bụng.
Hai người bọn họ ăn trưa ở trường, lúc tan học cũng đã bốn giờ rưỡi chiều, bình thường lúc này, bọn họ đã mua một ít món tráng miệng ở cửa hàng tráng miệng dưới lầu Hương Dật Tử Quận.
ọt ọt!
Tâm Can hung hăng nuốt nước miếng, thanh âm này ở trong hầm rượu yên tĩnh có vẻ vô cùng hồng hào.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Thèm sườn đỏ và bít tết của mẹ làm… anh trai, bây giờ em rất đói bụng, làm sao đây…”
“…Bây giờ trời rất nóng, không dễ làm sườn đỏ và bít tế, rất dễ ôi thiu, sẽ có ruồi ở trên đó dính lung tung, thời gian dài, còn có thể sinh sản một ít giòi trắng!”
“Ọe—–anh trai đừng nói nữa.” Tâm Can tưởng tượng một chút cảnh tượng đỏ, nhất thời nôn khan một tiếng.
Duệ Duệ dừng một chút, “Còn đói không?”
“Một chút cũng không đói!”
ừm!
Hai người họ dù sao cũng là trẻ con chưa tới bốn tuổi, bị bắt cóc lại ngồi xe xóc nảy rất lâu, thể lực đã sớm không chịu nổi, nói một lát liền mệt mỏi chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Hai người họ ôm chặt lấy nhau.
Giờ khắc này, trong lòng Duệ Duệ thậm chí có chút may măn.
May mắn cậu bé cũng bị bắt, nếu không… một cô bé nhát gan lại tham ăn như vậy, chắc chắn đã sớm bị dọa gào khóc.
“Anh trai…”
“Hửm?”
“Tay em đau!”
Tay Duệ Duệ cũng đau.
Tay cậu bé bị dây thừng trói lại phía sau, cậu bé thử động ngón tay, kinh ngạc phát hiện dây thừng trên cổ tay không phải rất chặt, có lẽ người trói bọn họ nhìn bọn họ chỉ là con nít, nên thả lỏng cảnh giác, cho nên mới không trói chết như vậy.
“Tâm Can, chúng ta ngồi đối lưng, để anh thử xem có thể giúp em cởi dây thừng hay không!”
“ừm!
Hai đứa trẻ di chuyển vị trí, đổi thành tư thế ngồi đối lưng, Duệ Duệ cố gắng vận hành ngón tay, mò mẫm sợi dây thừng trên cổ tay Tâm Can, Tâm Can mập hơn cậu bé một chút, dây thừng cũng buộc chặt hơn một chút, cậu bé mò mẫm nửa ngày, mệt mỏi một thân mồ hôi, lại không thể cởi dây thừng ra.
‘Anh trai… “Đừng nhúc nhích!” Duệ Duệ hít một hơi, “Để anh thử lại!”
“Anh trai, em đã chạm vào nút thắt của sợi dây thừng của anh.” Trong lúc mò mẫm, Tâm Can hét lên một tiếng, “Anh trai anh đừng nhúc nhích, để em giúp anh cởi bỏ!”
“Em có thể làm được không?”
“Để em thử xem, anh đừng nhúc nhích!”
Quả nhiên Duệ Duệ không nhúc nhích nữa.
Sợi dây thừng là một nút thắt chết.
Tâm Can mò mẫm đến cái nút thắt đó, dùng sức đem dây thừng kéo ra ngoài, cô bé dùng hết toàn lực, ngũ quan đều vặn vẹo, may mắn là cô bé mập, sức lực cũng đủ, cứ như vậy đấu tranh cùng sợi dây thừng vài phút, lại thật sự cởi bỏ được sợi dây thừng!
“Thành công!”
“Suỵt—-”
Trên tay Duệ Duệ được tự do, không để ý đến sợi dây thừng trên chân, vội vàng giúp Tâm Can buông lỏng trước. Hai đứa trẻ kia hoạt động cổ tay một chút, lại vất sức cởi dây thừng trên cổ chân.
“Anh trai…” Tâm Can thấp giọng, “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Duệ Duệ nắm lấy tay cô bé.
“Đi thôi! Anh trai sẽ dẫn em trốn thoát!”
‘Đi thôi! Anh trai sẽ dẫn em trốn thoát!”