Chương :
Khóe miệng Tiêu Diễn nhếch lên, “Đúng vậy! Sao tôi nghe nói răng cô ghét ba mẹ của cô là nông dân không thể sân khấu, vì vậy đã đây họ trở về!”
“Không phải như vậy, căn bản không có chuyện này!”
Tiêu Diễn buông tay cười, “Không có thì không có, cô khân trường cái gì.”
_ Chu Tư Tư nhịn sự không thoải mái trong lòng, cười giải thích, “Tôi đây in phải là sợ các người hiểu lẫm sao..
“Sợ chúng tôi hiểu lầm?” Tiêu Diễn không chút nễ tình vạch trần cô ta, “Tôi thấy cô sợ ba mẹ tôi hiểu lầm thì có? Chậc chậc! Cô Chụ, tôi tốt lòng khuyên cô một câu, làm người, tuyệt đối đừng tham lam ảo tưởng những thứ không thuộc vệ mình, nêu không… kết quả nói chung là thảm hại.”
Chu Tư Tư cắn môi, bộ dạng vô cùng âm ức.
Tiêu Diễn ha ha cười khẽ, không nhúc nhích.
Đậu xanhI Vốn tưởng rằng Chu Tư Tư là ân nhân cứu mạng của anh trai, kết quả thì sao..
Lần trước anh trai và Tiểu Quán Quán lĩnh xong giấy chứng nhận kết hôn, trở về huyện Tuyền một chuyến, lúc trở lại, anh trai bảo anh ấy tra lại chuyện năm đó một lần, cho nên… rất không trùng hợp, Tiêu Diễn biết Chu Tư Tư là kẻ giả mạo.
Trong khi đóI Biết Tiểu Quán Quán mới là cô gái cứu anh trai.
Tiêu Diễn âm thầm cảm thán.
Anh trai và Tiểu Quán Quán là tu mấy đời duyên phận, đời này mới có thê có duyên như vậy.
“A Diễn!”
Khương Ninh cảnh cáo nhìn Tiêu Diên một cái, ý bảo anh ây nói chuyện chú ý lời nói, thấy Tiêu Diễn không nói gì, lúc này Khương Ninh mới chuyên sang Chu Tự Tư, “Tư Tư, con đừng đề ý đên A Diễn, nó nói chuyện luôn như vậy, con đừng để ở trong lòng.”
“Sẽ không…”
“Vậy thì tốt, mau ăn cơm đi.”
Một bữa ăn đã được hoàn thành mà không có nguy hiểm.
Sau bữa ăn.
Khương Ninh sợ hai đứa nhỏ sẽ đi, lập tức ôm Tâm Can vào lòng, “Tâm Can, ăn no chưa?”
ˆNo rồi!”
“Lúc này mặt trời bên ngoài đang độc, hay là con ngủ trưa trước?”
“Không! Tâm Can không buồn ngủ.”
TP Thất bại ở chỗ Tâm Can, Khương Ninh lại ¡ quay sang Tiêu Diễn, đôi với Tiêu Diễn bà ấy cũng không nhẹ nhàng như đối với Tâm Can, “A Diễn!
Con tính xem, đã bao lâu không VỆ nhài Ba con mỗi ngày đều la hét không có ai chơi cờ, hôm nay vất vả mới trở về một chuyến, đi đánh cùng ba con vài ván đi!”
Tiêu Diễn hộc máu!
Không muốn bọn họ đi sớm liền nói thăng, tại sao phải chơi cờ.
Đậu phộng!
Anh ấy sợ chơi cờ vua nhất!
Ngắng đầu lên muốn phản đối, nhìn thây ảnh mắt cảnh cáo của mẹ mình, Tiêu Diễn nhất thời uễ oải.
Bỏ đi bỏ đi Không phải là chơi cò vua thôi sao?
Anh ấy xắn tay áo lên, bộ dạng như chết trỏ về, “Ba, con chơi cờ với bai”