Chương :
Chu Tư Tư xấu hồ, “Tôi…”
“Tôi và Tiêu phu nhân nói chuyện, cô tính là hành lá gì, có tư cách gì mà xen vào?|”
“Gội”
“Muốn lấy lòng người tốt là chuyện của người khác, nhưng muôn giâm lên tôi lây lòng chính là cô không đúng.”
Trong lòng Chu Tư Tự hận đến muốn chết, hét lần này tới lần khác phải giả hoa sen trắng trước mặt Khương Ninh và ông cụ, bởi vậy, một câu cô ta cũng không dám phản bác, chỉ nghẹn đỏ đôi mắt, ấm ức cắn môi.
. Cô Lâm, tôi biết giữa chúng ta đã xảy ra một ít khó chịu, nhưng mà, cô cũng không thể ném nước bắn lên người tôi như vậy, là bác gái thích tôi, bảo tôi không có việc gì cùng bác ây nói chuyện phiếm giải sầu, sao lại thành tôi lây lòng bác gái chứ? Cô Lâm, cô không thể ÿ vào Lăng Dạ chống đỡ cho cô, mà tùy tiện chụp mũ người ta được.”
Chu Tư Tư ấm ức sắp khóc.
Thấy vậy.
Lâm Quán Quán và Tiêu Diễn nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự đồng dạng khinh bỉ.
Đậu xanhl Người phụ nữ này đúng là nhiều trò!
Lâm Quán Quán nghe cô ta từng ngụm từng ngụm “Lăng Dạ” trong, lòng cũng khó chịu, cô trợn mắt trắng, “Chu Tư Tư, chúng ta đều là người _ xé mặt nhau, còn giả bộ cái gì mà tiểu bạch hoa! Cô nói không sai, tôi chính là ở vào Tiêu Lăng Dạ chống đỡ tôi mới kiêu ngạo nhự vậy, có bản lĩnh, cô cũng bảo anh ấy chống đỡ cho cô đi!”
Di Chu Tư Tư nghẹn ngào, “Cô…”
“Còn nữa! Đừng hở cái là Lăng Dạ, làm giống như Tiêu Lăng Dạ và cộ có một chân vậy! Đã hơn ba mươi tuổi rồi, có hiểu cái gì gọi là cảm giác chừng mực không? Cái gì gọi là tránh hiềm khích!”
Con điềm nhỏ bé với cái miệng sắc nhọn!
Trong lòng Chu Tư Tư kêu hận! Cô ta nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khương Ninh, thây Khương Ninh nhíu mày, trong lòng cô ta đột nhiên lại thoải mái.
Tốt lắm!
Lâm Quán Quán, cô hãy có g găng đem mặt chua xót khắc nghiệt của cô thể hiện ra đi!
Tôi ngược lại muốn xem xem, có ba mẹ nào thích kiều con dâu này không.
Lâm Quán Quán càng chua xót như vậy, càng có thể làm nỏi bật sự hiểu chuyện nhẹ nhàng của cô ta.
Suy nghĩ về điều đó.
Chu Tư Tư chỉ muốn làm cho cơn bão đến mãnh liệt hơn một chút.
Cô ta cúi đầu, lông mi run rấy, ám ức nói, “Cô Lâm, cô nói tôi không sao, nhưng đừng giận dữ nói trên người Lăng Dạ…”
“Phụt! Cười chết người rồi, người đàn ông của tôi cân cô câu xin sao?”
Chụ Tư Tư căn môi, đáng thương ngắng đầu nhìn Lâm Quán Quán, “Là Lăng Dạ bảo tôi gọi anh ây như vậy…
cô Lâm, cô tuyệt đôi đừng hiểu làm, tôi và Lăng, Dạ cái gì cũng không có.
Sở dĩ anh ây đề cho tôi gọi anh ây như vậy, cũng là bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của anh ây… anh ây đối tốt với tôi, cũng chỉ là muôn báo đáp ân cứu mạng của tôi đối với anh ấy mà thôi.”
Tiêu Diễn nghe xong thở dài!
Mẹ ơil Người phụ nữ này cứ luôn miệng bảo Tiêu Quán Quán đừng hiểu lâm, nhưng mỗi câu nói ra đều làm cho người ta mơ mộng vô hạn, rõ ràng chính là đắc ý Tiểu Quán Quán nhanh chóng hiều lầm mới đúng.
Tiểu Quán Quán, chị tuyệt đối đừng bị mắc bẫy đó.
Lâm Quán Quán đương nhiên sẽ không bị mắc bẫy.