“EM muốn anh trở về sao?” Lạc Dịch Bắc hỏi lại.
“Anh sẽ không phải vì em mà trở về a?”Phương Trì Hạ không để ý vấn đề của hắn, tiếp tục hỏi.
Lời này của cô hoàn toàn là thuận miệng hỏi, ngược lại khiến cho Lạc Dịch Bắc kinh ngạc, vậy mà ngoài ý muốn hắn cũng không phủ nhận, chỉ nhướn mày hỏi “EM thấy sao?”
Anh nói xong lời này bộ dạng hăng hái, nhìn cô.
Phương Trì Hạ ngồi trên đùi anh, nằm ngang, mặt Lạc Dịch Bắc ở trên mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Trì HẠ lẳng lặng nhìn anh, như đang suy nghĩ vấn đề của anh.
ÁNh mắt của cô rất sáng, như uống rượu cũng không liên quan, LẠc Dịch Bắc nhìn thấy, tâm ngứa, trên người cũng ngứa.
Tâm Lạc Dịch Bắc khẽ động cúi người xuống muốn hôn lên, điện thoại Phương Trì Hạ bỗng nhiên vang lên.Là Đồng Nhan gọi đến.
Lạc Dịch Bắc cùng Đồng Nhan từ trước đến nay đều không khách khí vừa nhìn thấy tên người gọi đến, trực tiếp đem điện thoại của Phương Trì Hạ ném ra phía sau. “Mặc kệ đi!”
“Anh làm gì vậy, Đồng Nhan có lẽ tìm em có việc!” Phương Trì Hạ rất bất mãn với hành động của anh, đẩy anh ra tay lục lọi ra sau lưng muốn tìm điện thoại.
Lạc Dịch Bắc chuyện tốt bị phá hư, lúc này rất bực bội.
Phương Trì Hạ cùng Đồng Nhan trò chuyện một buổi tối, bây giờ còn muốn tiếp tục, điều này khiến cho anh không thoải mái.
“Tối nay lại về nói chuyện!” Một tay túm cô lại kìm cô vào chỗ ngồi, cánh tay ôm vai cô, mặt tuấn tú lại hướng đến phía cô thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
LẦn này là điện thoại của LẠc Dịch Bắc.
LẠc Dịch Bắc lần nữa bị cắt đứt chuyện tốt, có chút khó chịu, nhìn di động của mình, tùy ý ném qua một bên.
Anh ném điện thoại qua chỗ đối diện với Phương Trì Hạ, điện thoại vẫn tiếp tục kêu, màn hình lóe sáng, nhìn từ phía cô dễ dàng thấy được tên trên điện thoại.
Kinh ngạc nhìn hai chữ kia, ánh mắt cô kinh ngạc trì trệ.
Lạc Dịch Bắc nhìn thấy sắc mặt cô có chút không đúng, nhìn theo ánh mắt cô, thấy tên gọi phía trên, ánh mắt kinh ngạc.
Cánh tay dài vươn ra, anh lấy di động qua, nghe điện thoại.
LÀ Tô Nhiễm gọi đến.
Kì thật cô đã gọi điện thoại một lúc lâu.
Gọi đến cho Lạc Dịch Bắc rất nhiều cuộc điện thoại, kể cả còn gọi đến Lạc gia sáng nay nhưng đều không ai nghe máy
KHông nghĩ đến bây giờ lại nghe máy.
Đột nhiên Tô Nhiễm gọi đến khiến cho anh có chút ngoài ý muốn, còn giật mình vài giây.
Điện thoại được nối, Tô Nhiễm trầm mặc một lát mới ôn nhu nói “Dịch Bắc, em đã trở về!”
Một câu như thuốc nổ, bùng cháy trong xe.
Phương Trì Hạ ngồi rất gần Lạc Dịch Bắc nên nghe được rất rõ ràng.
ÁNh mắt cứng ngắc nhìn về phía Lạc Dịch Bắc, cả người như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt tái đi, rượu cũng tan đi không ít.
Lạc Dịch Bắc hình như cũng rất bất ngờ, nắm chặt điện thoại, lúc lâu cũng không nói chuyện.
Phương Trì Hạ im lặng quan sát thần sắc của anh.