“Em thích là được rồi!” Tính cách Phương Trì Hạ luôn có chút ít phản nghịch, anh không muốn cho cô làm, cô càng phải làm.
Lạc Dịch Bắc nghe cô nói thì khóe mắt rút rút, nhưng cũng không nói gì.
Nhìn chằm chằm cô một lúc, anh lại thình lình nói một câu “Thích thì phải cất giấu thật tốt.”
Anh giấu kì thực là ý tứ che giấu tâm tư, nhưng mà lại bị Phương Trì Hạ nghĩ là cất giấu.
Phương TRì HẠ nghĩ là không cần anh nhắc, nhẫn kì tùy lúc cô cũng cất giấu rất tốt.
Đầu ngón tay phủi phủi trên mặt nhẫn vừa bị Lạc Dịch Bắc chơi đùa, sau đó lại để vào trong áo.
Động tác của cô rất cẩn thận, cảm giác giống như ghét bỏ Lạc Dịch Bắc chạm vào.
Một động tác khiến cho LẠc Dịch Bắc trầm mắt xuống, mày nhíu chặt.“Em ra ngoài trước!” Phương Trì Hạ làm như không thấy ánh mắt anh, người di chuyển, kéo cửa đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Nghiêng đầu, Lạc Dịch Bắc trầm mặt lạnh giọng.
Phương TRì HẠ nào để ý lời kia của hắn, bước chân chẳng những không ngừng mà còn nhanh hơn vài phần.
NHìn bộ dạng nhanh nhẹn của cô, hình như không để ý đến anh thì tâm trạng rất tốt, lúc đi đến hành lang còn hát lên.
Lạc Dịch Bắc nghe cô hát “Lớn lên, em muốn thành cô dâu của anh..” thì mặt có chút vặn vẹo.
Anh hành động rất nhanh, mạnh mẽ như dã thú, Phương Trì Hạ cảm giác nguy cơ bốn phía thì liếc nhìn anh một cái, muốn chạy nhanh xuống lầu, cô nhanh, Lạc Dịch Bắc lại càng nhanh, lúc cô chặn đến cầu thang lại bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Hai người bây giờ đang ở Lạc gia, Phương Trì Hạ hiểu bây giờ cô phải xem tình thế.
Nghiêng đầu nhìn mặt anh âm u, cô liền thay đổi thái độ, không còn đối nghịch, lui về sau hai bước “Đừng làm bậy, tất cả mọi người còn đang ở phía dưới.”
“Có quan hệ sao?” Lạc Dịch Bắc đẩy cô vào vách tường, khẽ dựa, khuôn mặt tuấn tú dán vào tai cô, nói.
Phương Trì Hạ bị hắn làm cho không được tự nhiên, da thịt sau tai và cô như bị bỏng.
Mảnh da đỏ ửng giống như cánh hoa anh đào.
Ánh mắt LẠc Dịch Bắc trì trên, bị cô mê hoặc, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nghiêng qua.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nhìn ánh mắt anh, nhìn mắt hắn đẹp tỉnh mịch thì sững sờ, nhưng vẫn ngiêng đầu tránh đi.
Cô như vậy khiến cho Lạc Dịch Bắc nhướn nhướn lông mày.
Môi nhắm ngay môi cô hôn tới, nhưng mà còn chưa hôn, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hai người đứng trên hành lang, âm thanh đột ngột vang lên khiến cho hai người sững sờ một lát.
Phương Trì Hạ mặt không tự nhiên đẩy anh ra, ánh mắt trấn định như không có việc gì đi trước anh.
Lạc Dịch Bắc hừ nhẹ, chậm rãi đi sau lưng cô đi xuống.
Người đến là Sa Chức Tĩnh, nhìn thấy mặt Phương Trì Hạ đỏ ửng trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không nói gì.
“Phu nhân, tình huống Tiểu Tả hẳn đã tốt hơn rồi chứ ạ?” Phương Trì Hạ lễ phép hỏi.
“Hẳn là không sao, đứa nhỏ là như vậy, vất vả Phương tiểu thư rồi.” Sa Chức Tĩnh nhàn nhạt nhìn.
“Đây là việc cháu nên làm, cháu đi xem một chút ạ.” Phương Trì Hạ chào rồi đi xuống lầu