Lạc Dịch Bắc nói với Roland như vậy đưa quan hệ hai người ra ánh sáng, thần sắc vẫn rất bình thản.
Nhưng vừa rời khỏi tầm mắt đối phương, Lạc Dịch Bắc lại buông tay Phương Trì Hạ ra.
Phương Trì Hạ cũng chẳng suy nghĩ gì.
Phương Trì Hạ chỉ nghĩ Lạc Dịch Bắc giúp cô giả mạo. Bởi quan hệ hai người là ẩn hôn.
Lạc Dịch Bắc trước sau bất đồng, cũng không làm cho Phương Trì Hạ cảm thấy mất mát, tâm trạng thậm chí cũng không vì bị Lạc Dịch Bắc kích thích mà rung động, Phương Trì Hạ làm như không có việc gì đi sau lưng Lạc Dịch Bắc trở về văn phòng.
Lạc Dịch Bắc tối hôm qua đã chứng kiến thiên phú của Phương Trì Hạ, vừa vào văn phòng ngồi trên ghế đã thình lình hỏi "Em có muốn học thiết kế không?"
Phương Trì Hạ không cần suy nghĩ, từ chối luôn: "Em không muốn."
Phương Trì Hạ như vậy làm Lạc Dịch Bắc rất bất ngờ, lông mày nhếch lên "Nguyên nhân?"Lạc Dịch Bắc nghe đáp án của Phương Trì Hạ rất ngạc nhiên.
Phương Trì Hạ sống cùng anh, Dung Hi lại là công ty chuyên về thiết kế.
Lạc Dịch Bắc duỗi ra cành ô-liu, đãi ngộ như vậy chỉ sợ rất nhiều người ước mơ.
Có điều kiện tốt như vậy, chỉ cần Phương Trì Hạ gật đầu, tương lai Phương Trì Hạ có thể trở thành nhà thiết kế mới vô cùng nổi tiếng.
Đối với người khác đây là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, nhưng Phương Trì Hạ lại từ chối!
Lạc Dịch Bắc không dấu vết nhìn Phương Trì Hạ, rất muốn nghe lí do cô từ chối.
Phương Trì Hạ muốn làm ở phòng phiên dịch của bộ ngoại giao, trở thành người phiên dịch.
Vì vậy Phương Trì Hạ học tiếng Pháp, học tiếng Ý, học tiếng Đức, tiếng Anh và rất nhiều ngôn ngữ khác.
Ở phương diện ngôn ngữ, Phương Trì Hạ có thiên phú rất cao, người khác tốn vài năm cũng chưa học giỏi một ngôn ngữ, Phương Trì Hạ chỉ cần ba tháng đã có thể giao tiếp lưu loát.
Phương Trì Hạ muốn làm ở bộ phận phiên dịch, thiết kế không có trong kế hoạch tương lai của cô.
Hơn nữa, nếu học thiết kế, sau này e rằng lại có dính líu với Lạc gia nhiều!
Đây là suy nghĩ trong lòng Phương Trì Hạ, nhưng Phương Trì Hạ biết không thể nói như vậy với Lạc Dịch Bắc.
Nếu như Phương Trì Hạ nói như vậy, không chừng còn bị Lạc Dịch Bắc cho rằng anh không ghét bỏ cô, cô còn dám ghét bỏ anh.
Phương Trì Hạ suy nghĩ kĩ rồi nói, "Em đang học tiếng Pháp? Vừa học ở trường vừa làm việc ở Dung Hi không có nhiều thời gian rảnh, chuyện đó để sau này hãy nói a!"
Phương Trì Hạ từ chối rất uyển chuyển, không chọc giận Lạc Dịch Bắc, cũng không gây phiền toái cho bản thân.
Lạc Dịch Bắc híp mắt, đánh giá Phương Trì Hạ, có vẻ không tin, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
"Em ra ngoài trước." Phương Trì Hạ sợ Lạc Dịch Bắc hỏi nhiều, quay người tự nhiên đi ra ngoài.
Phương Trì tới đây so với lúc ở thành phố C có rất nhiều chuyện để làm.
Lạc Dịch Bắc gặp chuyện gì phức tạp đều thích giao cho cô xử lý, làm chân chạy, làm việc lặt vặt, chuẩn bị cuộc họp, biến Phương Trì Hạ từ một trợ lý nhỏ rèn luyện thành trợ lý riêng.
Phương Trì Hạ bưng một đống tài liệu đi ra, chuông điện thoại trên bàn làm việc vừa vặn vang lên.
Phương Trì Hạ để taì liệu trên mặt bàn, cầm điện thoại lên.
"Cho tôi gặp Lạc Dịch Bắc." Đầu máy là một giọng nữ, nghe có chút quen thuộc.