Trong lòng Phương Trì Hạ không tình nguyện, nhưng lúc này vẫn là thời gian ăn cơm trưa, hai người đều còn đói bụng, cơm cũng chưa ăn.
Cô cảm thấy, anh hẳn là sẽ không làm ra chuyện quá đáng.
Nghĩ như vậy, cô nghe theo anh.
Tùy ý anh ôm cô đi vảo trong phòng tắm, hai tay mảnh khảnh của cô ôm cổ anh.
Thực tế chứng minh, cô đoán đúng.
Sau khi Lạc Dịch Bắc mang theo cô đi vào, chỉ đơn giản tắm rửa sạch nước biển trên người hai người xong liền đi ra.
Chủ yếu là anh nghe thấy tiếng bụng Phương Trì Hạ kêu, rất nhỏ, có thể chính cô cũng không phát hiện.
Cả buổi trưa trải qua dày dò như nãy, anh nghĩ bây giờ cô cũng không có sức tiếp túc cùng anh làm những việc này.
Cầm một cái khăn tắm bọc lấy người cô, anh ôm cô như ôm em bé đi ra, giúp cô lau khô nước trên tóc, sau đó lại rất tùy ý xoa xoa cho mình, hai người thay quần áo khác đi ra ngoài tiếp tục bữa cơm trưa chưa ăn xong.Lúc này Phương Trì Hạ rất đói bụng, sau khi ngồi xuống liền không khách sáo bắt đầu ăn.
Nhớ lúc nãy anh đến rất đúng lúc, cô đang ăn, mặt bất ngờ ngẩng lên, "Lúc nãy anh nghe thấy em gọi tên anh sao?"
"Không có." Lạc Dịch Bắc hững hờ cắt đồ ăn trong dĩa, trả lời rất lơ đãng.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, "Vậy sao anh lại đi ra?"
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, xa xôi trả lời cô một câu, "Do anh thần thông quảng đại."
Phương Trì Hạ bị lời kia của anh làm cho nghẹn một hồi, đối với anh có chút không biết nói gì, có điều lại không phủ nhận.
Dùng này từ để hình dung anh, thật ra cũng không quá đáng chút nào.
Rất nhiều lúc anh mang lại cho cô cảm giác đúng là như vậy.
Thật giống như mặc kệ cô ở nơi nào, mặc kệ cô gặp phải nguy hiểm gì, lần nào anh cũng có thể trùng hợp xuất hiện như vậy.
Lạc Dịch Bắc nhẹ nhàng cúi thấp đầu, vừa hững hờ dùng thức ăn, vừa suy nghĩ mục đích của người ngụy trang thành người phục vụ cướp Phương Trì Hạ đi kia.
Nơi này là Nice, Phương Trì Hạ là một sinh viên đại học bình thường đến không thể bình thường hơn, có thể có mâu thuẫn với ai?
Lạc Dịch Bắc cụp mắt suy nghĩ một hồi, trong đầu bỗng nhiên lóe qua một cái tên nào đó...
ở một nơi nào đó của khách sạn Nice.
"Ai bảo ngươi làm như thế?"
"Điện hạ, thần sai rồi! Khoảng thời gian này chúng thần được phái đi tìm vị tiểu thư kia, thế nhưng không có tin tức, hôm nay đột nhiên gặp được thần quá bất ngờ, nhưng lại không biết nên dẫn tiểu thư ấy rời đi như thế nào, cho nên mới nghĩ ra kế hoạch này. Cũng không dự đoán được là vẫn không mang được người về..."
"Thành công thì ít thất bại có thừa, không ngại mất mặt sao?"
Góc hành lang có hai bóng người, người đứng thẳng cao cao ở trên, bóng lưng dưới ánh mặt trời tỏa ra một mảnh lạnh lẽo, cơ thể người đàn ông nằm trên mặt đất vẫn đang không ngừng run.
Người đàn ông đang đứng dường như rất phẫn nộ, giọng lạnh đến mức đâm vào xương tủy.
Súng lục trong tay vung lên, theo sát là một tiếng "đoàng" vang lên, không gian quanh đó, thoáng cái yên tĩnh trở lại...
...
Trên du thuyền, Phương Trì Hạ cùng Lạc Dịch Bắc dùng xong thức ăn, sau đó gọi điện thoại cho Đồng Nhan.
Cô không biết mặt trẻ con sẽ ở Nice mấy ngày, muốn thừa dịp cô ở lại chỗ này tụ tập một chút.
Hai người tán gẫu ngắn gọn vài câu trong điện thoại, cuối cùng hẹn địa điểm là một câu lạc bộ.
Lạc Dịch Bắc cũng cùng đi tới, sau khi đến liền cùng Kình Mộ Thần tập hợp lại cùng nhau đánh Golf.
Lúc anh chơi cái này động tác đặc biệt đẹp trai, người bình thường có thể cần phải nhắm trước rồi mới đánh, còn anh chỉ cần giương tay lên, bóng thẳng tắp lăn đi, trên căn bản mỗi lần đều là một phát vào lỗ, hơn nữa động tác của anh còn rất nhanh.