Trợ lý kia bị anh rống đến trong lỗ tai ong ù ù, nhất thời không phản ứng kịp phát sinh cái gì.
Lạc Dịch Bắc không phải người có tính tình táo bạo, anh rất lạnh, vui buồn không hiện hình, cái gì cũng không biểu hiện ra, điều này căn bản là làm cho người ngoài suy đoán không được tâm tình của anh.
Trợ lý kia đột nhiên bị anh rống, còn rống l lớn tiếng như vậy, thân thể run rẩy, cầm lấy điện thoại cứng ngắc hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
Lạc Dịch Bắc ngồi ở chỗ nhà ăn, ánh mắt chuyển hướng sang Phương Trì Hạ cúi thấp đầu an tĩnh dùng bữa sáng, tay đang đặt lên cái bàn bỗng nhiên chế trụ cổ tay cô.
Phương Trì Hạ nghiêng đầu mắt nhìn tay anh, bất động thanh sắc chờ anh tiếp tục.
"Chuyện muộn như vậy, kỳ thật..." Lạc Dịch Bắc vừa mở miệng, ai ngờ một câu còn chưa nói hết, chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.
Rung rung tút tút tút, một mực rung, một mực kêu, chấn động làm người khác đặc biệt phiền.
Hay là trợ lý vừa rồi!Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, lấy điện thoại di động ra nghe điện thoại: "Ngày mai trình đơn xin từ chức đi!".
Mặt lạnh quăng ra câu tiếp theo, vừa định tắt điện thoại, ai ngờ kia trợ lý lại sợ hãi rụt rè đáp một câu: "Thế nhưng... trước tiên có thể để tôi xử lý xong chuyện hôm nay được không?”.
Một câu, làm cho Lạc Dịch Bắc vốn đen mặt lại có chút vặn vẹo.
Người như vậy, anh cũng không biết nên nói đối phương quá can đảm hay là quá mức chuyên nghiệp.
"Chuyện gì?". Kìm hỏa khí tùy thời có thể bạo phát, anh hỏi.
"Là như thế này, vốn dĩ Bắc thiếu gia có hội nghị vô cùng quan trọng trong kế hoạch buổi chiều, tương tự về châu báu mới, thế nhưng, phòng thị trường bên kia truyền đến tin tức, tổng thanh tra thấy vấn đề trong sản xuất, tạm thời xin nghỉ, hội nghị buổi chiều không thể tham gia. Thế nhưng, cần rất nhiều bảng số liệu báo cáo cho ngài vào buổi chiều thế nhưng lúc trước đều ở chỗ anh ta, ngài có muốn xem trước khi vào hội nghị hay không?”.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, cân nhắc một chút, mặt lạnh đứng lên.
Quay người, trực tiếp muốn đi ra khỏi phòng, khóe mắt thoáng nhìn Phương Trì Hạ, vài bước đi qua, kéo cô đứng dậy đi chung: "Cùng đi!".
Phương Trì Hạ cũng rất lâu không quay về Dung Hi, anh nói như vậy, cô không cự tuyệt.
Đi theo anh vào công ty, cùng anh ôm một đống lớn ngoài phòng thị trường tới, Lạc Dịch Bắc đơn giản thẩm tra xử lí một chút, hội nghị lúc chiều cử hành như thường lệ.
Phương Trì Hạ là trợ lý của anh, hội nghị cũng đi theo anh.
Cô như là không xảy ra chuyện gì, bắt đầu hội nghị an vị ở vị trí của mình, cúi thấp đầu chuyên tâm làm kỷ lục, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Nhiều lần Lạc Dịch Bắc đưa ánh mắt sang hướng cô khi đang họp, bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô.
Ai ngờ, Phương Trì Hạ nhìn cũng không thèm nhìn anh.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc cảm giác mình bị bỏ qua triệt để!
Càng làm căm tức hơn là sau khi tan việc!
Sau khi tan việc, hai người vừa đi ra cao ốc công ty, Đồng Nhan không biết như thế nào, bỗng nhiên chạy đến Nice.
Hôm nay mặt Phương Trì Hạ vốn co quắp cả ngày, biểu hiện trên mặt cũng không có, vừa nhận được điện thoại của Đồng Nhan, trên mặt lập tức loại bỏ lãnh đạm lúc trước khi đối mặt với Lạc Dịch Bắc, biểu tình đều tươi sống: "Đại Bảo Bối, sao cậu tới?".
"Tới tra cương vị sao?".
"Ở nơi nào? Bờ biển?".
"Nha đầu chết tiệt kia, cậu chờ đó cho mình, mình lập tức tới!".
Cô trò chuyện rất hăng say, từng chữ đều tràn đầy hưng phấn, cảm giác vô cùng đối lập với Lạc Dịch Bắc.
Nhận được điện thoại, nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Dịch Bắc, cô cầm điện thoại vừa trò chuyện với Đồng Nhan, vừa đi đón xe.