Gương mặt của Hứa Thâm Thâm lập tức trắng bệch: "Mẹ tôi bị sao?”
“Cô đến rồi sẽ biết, nhanh lên.” Đối phương nói xong liền ngắt điện thoại.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô hoang mang rối loạn.
“Phiền Lệ tiên sinh đưa tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đã xảy ra chuyện.” Cô nghẹn ngào, còn hốc mắt thì hồng như một con thỏ trắng trông vô yếu ớt đáng thương.
Cô chỉ còn một người thân, nếu Diêu Tuyết Lệ lại xảy ra chuyện gì cô sẽ hỏng mất.
Lệ Quân Trầm sai Bùi Triết quay đầu xe đến bệnh viện.
Tới bệnh viện Hứa Thâm Thâm tìm được phòng phẫu thuật, ngoài cửa có y tá đang đợi cô.
“Cô Hứa, đây là giấy thông báo phẫu thuật cho mẹ cô, hy vọng cô có thể ký tên.” Y tá nói.
Hứa Thâm Thâm cầm bút vội vàng ký tên lên phía trên hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ấy gặp tai nạn giao thông.” Y tá trả lời.
Tay chân của Hứa Thâm Thâm trở nên lạnh lẽo, lại là tai nạn giao thông!
Lệ Quân Trầm đỡ Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, gương mặt tái nhợt như miếng vải trắng không có chút máu.
Cô đưa tay che lấy mặt mình rồi khẽ khóc nức nở.
Cô không dám tưởng tượng, nếu từ nay về sau một mình cô sống trên thế giới này sẽ đáng sợ cỡ nào.
Lệ Quân Trầm ôm cô an ủi: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Hứa Thâm Thâm không đáp lại mà vẫn bật khóc thút thít.
Đại khái qua ba giờ mới kết thúc cuộc phẫu thuật.
Diêu Tuyết Lệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó chuyển tới phòng quan sát.
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?!” Hứa Thâm Thâm khẩn trương hỏi.
“Cô Hứa, mẹ cô bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, khi bà ấy được đưa tới thì đùi phải đã bị gãy lìa, tuy chúng tôi đã nối lại giúp bà ấy nhưng có thể đi đường hay không thì phải xem mức độ hồi phục sau chấn thương.” Bác sĩ trả lời một cách bảo thủ.
Hai chân Hứa Thâm Thâm mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, bà bị gãy đùi phải, với người thích khiêu vũ như Diêu Tuyết Lệ thì đây như là tin sét đánh.
Cô lập tức bật khóc không biết nên nói chuyện này với Diêu Tuyết Lệ như nào.Lệ Quân Trầm đỡ cô: "Đừng khóc.”
“Anh không biết đâu, mẹ tôi là một thầy vũ đạo rất giỏi, bà ấy rất thích khiêu vũ, nếu hiện tại không còn đôi chân sẽ khiến bà ấy điên mất.” Hứa Thâm Thâm nghẹn ngào: "Nhưng tôi sẽ nuôi bà ấy cả đời, bà ấy vì tôi mà không có con cái, tôi nhất định sẽ không bỏ bà ấy!”
Cô lau sạch nước mắt lại biến thành cô gái kiên cường quyết liệt, sau đó cô và Lệ Quân Trầm đi tới phòng bệnh.
Bác sĩ nói đêm nay cô không cần trông ở đây, phải chiều hôm sau Diêu Tuyết Lệ mới tỉnh nên buổi chiều bọn họ hãng đến.
Nhưng Hứa Thâm Thâm không yên tâm vẫn canh ở bệnh viện tới nửa đêm mới về nhà.
Khi cô về đến nhà thì đã khuya, cô không ăn một hạt cơm nào đã ngả đầu xuống giường ngủ say.
Lệ Quân Trầm giúp cô cởi giày rồi đắp chăn lên, lúc này anh mới ra khỏi phòng ngủ.
Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Bùi Triết: "Điều tra Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng một chút, xem mục đích của bọn họ là gì.”
“Vâng.” Bùi Triết nói.
Lệ Quân Trầm cúp điện thoại, dù Trạm Hoàng Vũ cướp người như nào đi nữa thì anh cũng sẽ không để anh ta thực hiện được.
—— Hôm sau.
Mới sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã chạy đến bệnh viện.
Cô tới phòng bệnh thấy Diêu Tuyết Lệ vẫn chưa tỉnh lại, trên đầu bà còn quấn băng vải thật dày, khuôn mặt vừa tái nhợt vừa tiều tụy.
Đùi phải của bà bị bó bột rồi nâng lên cao, nhìn qua rất nghiêm trọng.
Lệ Quân Trầm đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình, sau đó anh trở về ở cạnh Hứa Thâm Thâm cùng chờ Diêu Tuyết Lệ tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm biết cho dù Lệ Quân Trầm không làm gì cả cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng anh lại làm thế khiến cô rất cảm động.Trên thế giới này chỉ còn lại cô và mẹ cô sống nương tựa lẫn nhau, nửa năm qua cha hôn mê bất tỉnh khiến bọn họ chịu đủ uất ức, bọn họ chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp từ bên ngoài mang đến.
Nhìn thấy Lệ Quân Trầm bận rộn, Hứa Thâm Thâm vốn dễ cảm động sao lại không động tâm được.
Cô cẩn thận giấu tâm tư không lộ ra ngoài, bởi vì cô sợ Lệ Quân Trầm biết vậy sẽ vứt bỏ cô.
Lúc gần giữa trưa bỗng nhiên Diêu Tuyết Lệ giật mình tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm luôn nắm tay bà, cảm giác bà cử động cô lập tức đứng lên.
Diêu Tuyết Lệ từ từ mở mắt, bà quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm có chút mơ màng lại có chút bất ngờ: "Thâm Thâm?”
“Mẹ!” Hứa Thâm Thâm lập tức bật khóc, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cô cũng tỉnh.
Lệ Quân Trầm đi gọi bác sĩ tiến vào.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng tới đây.
Từ khi biết người đàn ông vừa khí phách vừa lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt là Lệ Quân Trầm, bọn họ đặc biệt khách khí với Hứa Thâm Thâm, cũng vô cùng quan tâm Diêu Tuyết Lệ.
Hứa Thâm Thâm lách người chừa chỗ cho bác sĩ, sau đó cô mới nhích lại gần.
Bác sĩ kiểm tra cho Diêu Tuyết Lệ một chút mới gật đầu nói: “Rất tốt, tình hình đã ổn định nhưng cần phải nghỉ ngơi trước.”
Nói xong bác sĩ và y tá đi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Đôi mắt Hứa Thâm Thâm ửng hồng hỏi.
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ nhíu mày: "Nhưng chân có hơi đau, hình như mẹ bị tai nạn giao thông?”Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Mẹ, sao mẹ bị tai nạn giao thông?”
Diêu Tuyết Lệ lắc đầu: "Mẹ cũng quên mất, lúc đó mẹ đến khu thương mại để mua quần áo cho con, sau khi ra ngoài mẹ bắt một chiếc xe, còn chưa lên xe thì có một chiếc xe tông vào, mẹ cảm thấy mọi thứ đảo lộn rồi không nhớ rõ gì nữa.”
“Mẹ, mẹ không có việc gì là được.” Hứa Thâm Thâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bà tỉnh thì mọi thứ còn lại đều không quan trọng.
Diêu Tuyết Lệ thở dài: “Đáng tiếc là không thấy quần áo mẹ mua cho con đâu nữa.”
“Có lẽ là ở chỗ cảnh sát.” Hứa Thâm Thâm an ủi: “Mẹ, trước tiên mẹ ngủ một lát, con về nhà nấu chút đồ ăn mang tới cho mẹ.”
Diêu Tuyết Lệ gật đầu rồi từ từ nhắm đôi mắt lại, chưa được một lúc thì bà đã ngủ rồi.
Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm rời khỏi phòng bệnh.
“Chờ lát nữa sẽ có y tá và điều dưỡng tới chăm sóc mẹ cô nên cô không cần lo lắng đâu, còn đồ ăn thì tôi đã nhờ dì Tiếu chuẩn bị, về sau sẽ có tài xế đưa tới đúng giờ.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm rất thản nhiên nhưng anh đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.
Hứa Thâm Thâm cảm động nhìn anh, tiếng nói cùa cô có chút khàn khàn: "Lệ tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Tôi hy vọng cô không nói suông.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.
“Anh không thể chờ tôi báo đáp anh theo cách bình thường ư?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, anh thật sự không đứng đắn.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lồng ngực, giọng anh rất bình thản: "Hứa Thâm Thâm, cô cảm thấy chỗ nào của cô hấp dẫn tôi nhất
“Khuôn mặt ư?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mặt mình hỏi.
Lệ Quân Trầm lắc đầu.
“Thân thể?” Hứa Thâm Thâm lại hỏi.
Lệ Quân Trầm gật đầu.
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra tức giận bất bình: "Vậy không bằng anh mua búp bê bơm hơi có dáng người giống tôi đi!”
Lệ Quân Trầm lại kéo cô vào trong lồng ngực lần nữa, anh dùng giọng khàn khàn và ái muội nói: "Nhưng nó sẽ không mềm mại giống cô.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vì sao anh vô sỉ như vậy.
Nhưng nhờ anh chọc ghẹo khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Tôi đã liên lạc chuyên gia của khoa chỉnh hình nước Đức, sáng mai bọn họ sẽ tới.” Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nói.