Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắp đến giữa trưa Hứa Thâm Thâm có chút đói, cô thấy người bên ngoài đều chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, nên cô bày biện đồ ăn Lệ Quân Trầm chuẩn bị cho cô lên bàn.

Cô mở hộp cơm ra, bên trong là một bát cơm trắng, một bát giò heo kho và một phần tiết heo xào, còn trong bình thủy tinh là canh gà nóng hổi.

Bữa cơm này đều là món ăn bổ máu cho cô.

Cô nếm thử, quả nhiên tay nghề của dì Tiếu không cần nghi ngờ, đồ ăn rất thơm, ăn rất ngon.

Nhưng cô có nên cảm ơn Lệ Quân Trầm không?

Nghĩ vậy cô bèn lấy di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng cô lại cảm thấy không tốt lắm nên cô bật WeChat, lúc này cô mới phát hiện mình chưa thêm anh là bạn.

Lập tức cô gõ số di động của Lệ Quân Trầm để tìm kiếm anh, sau đó thêm anh là bạn tốt.

Thông báo xác nhận tới cô trực tiếp chát: “Hứa Thâm Thâm”.

Cô buông di động đợi vài giây nhưng lại không có tin nhắn nào.

Có lẽ anh đang bận.

Cô thong thả ung dung ăn cơm trưa, bỗng nhiên di động trên bàn rung lên, thì ra là Lệ Quân Trầm trực tiếp call video qua WeChat với cô.

Cô ấn nghe thì màn hình di động lập tức xuất hiện gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Lệ Quân Trầm, nhìn ra sau mới thấy anh còn ở công ty.

“Sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn anh, hôm nay anh mặc áo len cổ cao màu đen sẫm và tây trang màu đen, màu da anh trắng khiến cả người anh lộ ra một loại cảm giác nghiêm túc lại kiêu ngạo.

Cô nheo đôi mắt: "Tôi cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị đồ ăn.”

“Hứa Thâm Thâm, tôi vẫn chưa ăn cơm đâu, cô còn không biết xấu hổ mà ăn ở trước mặt tôi à?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

“Vậy cùng ăn đi.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười khiến đôi mắt cô cong lên vô cùng đáng yêu.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Bùi Triết và giám đốc bộ phận đang đứng trước bàn làm việc của mình, anh bảo bọn họ đi ra ngoài.

Bùi Triết và vị giám đốc kia ra khỏi phòng, vị giám đốc liền giữ chặt cánh tay anh ta tò mò hỏi: “Trợ lý Bùi, tổng giám đốc và chị Hứa là……”“Không được hỏi lung tung ciệc riêng của tổng giám đốc.” Bùi Triết nghiêm túc.

Giám đốc có chút sợ hãi gật đầu.

“Nhưng tôi có thể tiết lộ với ông một chút, mấy người phải cẩn thận với cô gái này, lỡ như người ta thành bà chủ nhân thì ai đã từng đắc tội cô ấy đừng hòng sống tốt.” Bùi Triết nheo đôi mắt lại nói.

Giám đốc nghe vậy vội vàng đáp: “Chúng tôi đâu dám.”

Bùi Triết cười âm hiểm liền xoay người đi làm việc.

Giám đốc cũng vội vàng rời đi.

Trong văn phòng, Lệ Quân Trầm lấy hộp cơm của mình ra, anh đặt điện thoại di động cố định ở một chỗ cũng bắt đầu ăn cơm.

Hứa Thâm Thâm ăn rất chậm, thỉnh thoảng vừa ăn cô vừa ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm một cái, cô phát hiện anh cũng ăn rất chậm, mà tay anh lại đang lật giấy tờ.

Không ngờ anh bận như vậy, nếu mình không quấy rầy anh chắc anh sẽ quên ăn cơm.

Ngay lúc này cửa văn phòng của Hứa Thâm Thâm bị người đẩy ra, là Diệp Mạc Phàm mang theo cơn tức giận bước vào.

“Anh không biết gõ cửa sao?” Hứa Thâm Thâm đặt đũa xuống lạnh lùng hỏi.

Lệ Quân Trầm nghe thấy bên kia có tiếng động cũng dừng lại.

“Hứa Thâm Thâm, vì sao cô cứ nhằm vào Viện Viện?!” Diệp Mạc Phàm bất mãn hỏi.

Hóa ra là vì chuyện đó.

Hứa Thâm Thâm tựa lưng ra sau ghế, cô đan chéo hai tay cười mỉa: “Tôi thích nhằm vào cô ta đó, anh có ý kiến sao?”Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Cô không thể buông tha cho cô ấy sao?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, hừ lạnh nói: “Diệp Mạc Phàm, anh vẫn nghĩ tôi là Hứa Thâm Thâm không biết gì cả ư?”

Diệp Mạc Phàm nhíu mày.

“Khi ba tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi tin anh, giao công ty cho anh xử lý nhưng anh đã làm gì, anh câu dẫn Bạch Viện Viện rồi chuyển nhượng một phần cổ phần cho mình, một phần khác thì cho Bạch gia, nếu không phải tôi phát hiện kịp thì đã mất toi %! Mà anh còn cho chúng tôi thuê biệt thự bằng hình thức cho vay nặng lãi, cả vốn lẫn lời tới tận vạn, Hứa Thâm Thâm tôi không phải máy in tiền, các người còn muốn gì nữa hả?!” Đôi mắt đen láy của Hứa Thâm Thâm đầy vẻ giận dữ: "Mà Bạch Viện Viện lại thông đồng với đám người vay nặng lãi, nếu tôi không gom đủ tiền thì bắt tôi và mẹ tôi đi làm gái, anh biết tôi hận cỡ nào không!”

Nếu bị ép bán cho thật nhiều người thì tại sao cô không bán mình cho một người.

Cho nên cô nghĩ tới Lệ Quân Trầm.

Gương mặt Diệp Mạc Phàm trở nên tái nhợt: "Chỉ cần cô bán % cổ phần thì tôi có thể giải quyết hết mọi chuyện cho cô.”

“Cái gọi là giải quyết hết mọi chuyện của anh là muốn cướp cổ phần của tôi đi đấy à, đuổi mẹ tôi và tôi ra khỏi biệt thự nhưng lại bảo là tìm nơi khác cho chúng tôi ở đấy à, Diệp Mạc Phàm anh thật là vô sỉ!” Hứa Thâm Thâm bực bội nhìn anh ta, bỗng nhiên cô cười giiễu: "Diệp Mạc Phàm, dù Hứa Thâm Thâm tôi đi đến bước này tôi cũng không hối hận. Nếu khi tôi còn sống lại không thể khiến Diệp gia và Bạch gia thảm hại như Hứa gia, thì tôi mới thật sự chết không nhắm mắt!”

“Thâm Thâm, cô……” Diệp Mạc Phàm cũng không biết vì sao, vốn dĩ anh ta muốn cầu xin cho Bạch Viện Viện nhưng khi nhìn thấy Hứa Thâm Thâm tức giận như vậy anh ta không dám làm gì cả.

“Cút!” Hứa Thâm Thâm giận dữ nhìn anh ta: "Trừ khi có công việc thì thời gian khác đừng để tôi nhìn thấy anh.”

Nếu không cô sẽ tìm mọi cách, cho dù là dùng thủ đoạn ghê tởm cũng sẽ khiến anh ta không xuất hiện ở trước mặt mình nữa.

Diệp Mạc Phàm hít một hơi thật sâu: "Thâm Thâm, thật sự xin lỗi.”Nhưng Hứa Thâm Thâm không thèm để ý, anh gây ra cho cô nhiều tổn thương như vậy, một câu xin lỗi không bao giờ là đủ.

Diệp Mạc Phàm thấy cô không trả lời mới ngượng ngùng rời đi.

Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên ghế thở dài, cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi.

Bỗng nhiên cô nhớ tới Lệ Quân Trầm bên kia di động, cô mỉm cười: "Để anh chê cười rồi.”

Lệ Quân Trầm lộ ra vẻ mặt suy tư: "Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc thì cô là kiểu phụ nữ gì thế?”

“Anh cảm thấy sao?” Hứa Thâm Thâm lộ ra nụ cười không nóng không lạnh, cũng không có chút độ ấm.

“Mặc kệ cô thế nào đều không phải là cô.” Giọng Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống, anh che dấu rất sâu.

“Vậy anh cứ từ từ nghiên cứu, dù sao chúng ta vẫn còn một năm.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Anh bận nên tôi cúp máy nhé.”

Cô cầm di động tắt cuộc gọi, sau đó cô buông di động nhắm hai mắt lại.

Một năm sau cô sẽ được tự do.

Hứa Thâm Thâm chậm rãi mở mắt, trong lòng cô rất rõ, cô không thể ở cạnh Lệ Quân Trầm quá lâu.

Cô không thể xác định tầm quan trọng của mình trong lòng Lệ Quân Trầm, nhưng cô hiểu sự mới mẻ của một phụ nữ ở trong mắt đàn ông là có hạn, một năm thì rất dài.

Cho nên khi còn ở trong kỳ hạn thì cô nhất định phải nắm chặt thời gian.

Lệ Quân Trầm cũng buông di động, đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ nghiêm nghị, Hứa Thâm Thâm càng thần bí khiến cho người ta mê muội.

Rốt cuộc thì đâu mới là cô thật, anh phải nghiên cứu thật cẩn thận mới được.

Nhưng một năm liệu có quá ngắn?

Mỗi người phụ nữ là một quyển sách, phải dùng một tiếng mới có thể xem xong, một năm thì không đủ.

Lúc này di động anh rung lên, Hứa Thâm Thâm gửi tin nhắn tới: "Lệ tiên sinh, chúng ta lập hợp đồng nhé, những đề nghị bằng miệng khiến tôi không có cảm giác an toàn.”

Lệ Quân Trầm nhướn mày, cô muốn tạo hợp đồng ư?

Truyện Chữ Hay