“Bao nhiêu tiền?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Cô thu ngân tê rần cả người, mặc dù người này đẹp trai lạnh lùng, nhưng giọng nói rất êm tai.
“Tổng cộng năm mươi tệ.” Cô thu ngân tủm tỉm: “Quần lót hình dâu tây này chất cotton, nên hơi đắt.”
Lệ Quân Trầm lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán, sau đó cầm túi đồ, xoay người rời đi.
Cô thu ngân vẫn đắm chìm trong soái khí và vẻ đẹp trai của anh, không kiếm chế được.
Chờ anh đi khỏi, một người phụ nữ đứng nghe lén đã lâu ở kệ hàng bên cạnh bước ra, nở nụ cười sâu xa.
Lệ Quân Trầm đi vào tập đoàn Hứa thị, trong công ty chỉ còn vài người.
Anh đi thang máy lên tầng mười bảy, đến văn phòng cô lại phát hiện không có người.
Cô ấy đi đâu rồi?
Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Hứa Thâm Thâm: “Cô ở đâu?”
Hứa Thâm Thâm nghe vậy, biết anh đã đến, vui mừng nói to: “Lệ tiên sinh, tôi ở trong nhà vệ sinh.”
Nhà vệ sinh ở trong cùng, gần phòng trà nước, vì vậy, cô vừa nói, Lệ Quân Trầm đã nghe thấy.
Anh cúp điện thoại, đi đến cửa.
“Cô ở nhà vệ sinh nam?”Lệ Quân Trầm cau mày hỏi.
Hứa Thâm Thâm muốn hộc máu: “Tôi là phụ nữ!”
“Đồ tôi mua cho cô đặt ở cửa đấy.”Lệ Quân Trầm khẽ nói.
“Không được!”Tay Hứa Thâm Thâm ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Không được cái gì?”
“Ý tôi là, anh đừng đặt ở cửa, anh cầm vào cho tôi đi, bụng tôi đau đến mức không động đậy nổi.”Hứa Thâm Thâm mềm mại nói.
Nghe giọng nói của cô cũng biết, cô thật sự không thoải mái.
“Hứa Thâm Thâm, cô bảo tôi đi vào nhà vệ sinh nữ?” Giọng nói Lệ Quân Trầm vô cùng lạnh.
Hứa Thâm Thâm có cảm giác chó cắn áo rách: “Nhưng tôi không thể đi ra, gần đây dì cả đến là tôi không động đậy nổi, tối nay không thể đi ăn với anh được, anh và Nhiếp Tử San cứ ăn vui vẻ nhá, về muộn một chút cũng được.”
“Bụng đau thế mà cũng không bịt được miệng cô.”Vẻ mặt Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm phát ra tiếng rên rỉ, cô thật sự khó chịu.
“Tôi vào đây.” Giọng nói Lệ Quân Trầm âm u, lại mang theo chút khẩn trương.
Lớn như vậy rồi, anh chưa từng vào nhà vệ sinh nữ, không ngờ vì Hứa Thâm Thâm, anh lại phá lệ.
Vừa đi vào, anh đã nhìn thấy một cái tay vươn ra ngoài một gian vách ngăn.
Giọng nói mềm mại đến cực điểm: “Mr Le, I am here.”
Lệ Quân Trầm đi đến, đưa túi trong tay cho cô.
“Thank you.” Cô không quên nói tiếng Anh.
Lệ Quân Trầm quay người đi, nhìn cửa nhà vệ sinh.
Phía sau truyền đến tiếng mở túi nilon, đồng thời còn tiếng cười khẽ của Hứa Thâm Thâm.
“Cười cái gì?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Tôi đang cười phẩm vị của Lệ tiên sinh đấy, quần lót hình dâu tây, thật là…” Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Thật là ngây thơ.”
Rõ ràng, cô đang nghi ngờ phẩm vị của anh.
“Cô có dáng người học sinh, cũng hợp với loại này.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm cười: “D, anh cảm thấy học sinh sẽ phát dục tốt như vậy sao?”
Lệ Quân Trầm mặc kệ cô.
Rầm một tiếng, Hứa Thâm Thâm đến bên bồn cầu, sau đó, như trút được gánh nặng.
Cô rửa sạch tay, gương mặt hơi tái nhợt.
“Đi thôi.” Cô dùng khăn giấy lau khô tay mình, đi đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm sải bước đi ra ngoài, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.
Hứa Thâm Thâm đi phía sau, cười trêu nói: “Lệ tiên sinh, anh đừng khẩn trương, bây giờ công ty đã không…”
Cô còn chưa nói hết, lại phát hiện Lệ Quân Trầm đã dừng bước, cô ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt, mặt đỏ bừng: “Bác Diệp.”
Người đến là Diệp Thanh Phong.
Diệp Thanh Phong nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi ra từ nhà vệ sinh, mặt già đỏ bừng.
Không ngờ Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm lại thoải mái như vậy.
“Thâm Thâm, tôi đến tìm cháu.” Diệp Thanh Phong khẽ nói.
“A, bác.”Hứa Thâm Thâm không nóng không lạnh.
Diệp Thanh Phong cố kỵ Lệ Quân Trầm ở đây, có vài lời không nên để anh nghe thấy thì tốt hơn.
Hứa Thâm Thâm nói: “Bác Diệp có chuyện gì thì cứ nói, Lệ tiên sinh không phải người ngoài.”
Sắc mặt Diệp Thanh Phong âm trầm: “Vậy được, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, Thâm Thâm, xin cháu rời công ty đi.”
“Vì sao?” Hứa Thâm Thâm cười: “Công ty này tôi có % cổ phần, hơn nữa, đây là của Hứa gia, dựa vào đâu mà tôi phải đi?”
“Vậy cháu đừng quyến rũ Tiêu Nhiên nữa.” Diệp Thanh Phong vô cùng nghiêm khắc: “Nó là người nối nghiệp Diệp gia, cháu không thể hủy hoại nó được.”
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Bác Diệp, cứ hỏi lại lương tâm, vì sao lúc bác hủy hoại Hứa gia không nghĩ rằng tôi là người duy nhất nối nghiệp Hứa gia? Bác có hai người con, hủy một người thì vẫn còn một người mà.”
Sắc mặt Diệp Thanh Phong đen kịt nhìn Hứa Thâm Thâm: “Trước kia cháu là một cô gái hiểu chuyển, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?”
“Trước kia không phải tôi hiểu chuyện, mà là ngu ngốc, không nhìn thấy lòng muông dạ thú của Diệp gia bác!” Hứa Thâm Thâm tức giận nói: “Tôi sẽ không rời tập đoàn Hứa thị, ngược lại, tôi sẽ tống cổ Bạch gia và Diệp gia bác đi!”
“Cháu!”Diệp Thanh Phong tức giận nhìn cô.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Phong, trào phúng: “Bắt nạt một cô gái, Diệp tiên sinh thật có bản lĩnh.”
“Lệ tổng, chuyện này không liên quan đến anh.”Diệp Thanh Phong bất mãn.
“Đương nhiên là có liên quan.”Lệ Quân Trầm ôm bả vai Hứa Thâm Thâm, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Phong: “Chẳng lẽ ông không nhìn ra, tôi còn ưu tú hơn con trai ông rất nhiều à? Có người phụ nữ nào mắt mù mới có thể coi trọng anh ta?”
Trái tim Hứa Thâm Thâm đập mạnh, lời nói của Lệ Quân Trầm đi mạnh vào lòng cô.
Đẹp trai quá.
Khóe miệng Diệp Thanh Phong hơi co rút: “Lệ tổng, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, đừng để phụ nữ lừa, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
“Tôi cũng nhắc nhở Diệp tiên sinh một câu, làm người đừng quá kiêu căng, dựa vào đâu mà ông có thể bắt nạt người khác, người khác chỉ biết thành thật chịu đựng không phản kháng, hơi phản kháng chút là ông đã tìm đến tận nhà gây sự, da mặt ông cũng đủ dày đấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, mắt đen lạnh như băng.
Diệp Thanh Phong bị nói đến mặt đỏ tai hồng, biết anh ở đây mình sẽ không chiếm được tiện nghi, nắm chặt tay, rồi xoay người rời đi.
Nhìn ông ta rời khỏi, Hứa Thâm Thâm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bụng cô rất đau, cả người lập tức thả lỏng, mềm nhũn ra.
Lệ Quân Trầm ôm cô, phát hiện cô hơi nóng.
“Cô bị sốt? Lệ Quân Trầm nhíu mày.
Trên trán Hứa Thâm Thâm phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô lắc đầu, giải thích nói: “Không sao, phản ứng sinh lý, lúc dì cả đến tôi đều như vậy, đau muốn chết.”
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”Lệ Quân Trầm trầm giọng hỏi.
“Không sao, anh đưa tôi về nhà đi, thuận tiện ghé tiệm thuốc mua thuốc giảm đau là được.”Hứa Thâm Thâm đã đau đến mức không còn sức nói nữa.
Lệ Quân Trầm cởi áo khoác tây trang của mình, khoác lên người cô, sau đó đỡ cô đi về phía thang máy.