Bùi Triết không dám đồng ý liền, dù sao thì đối phương cũng là thiên kim của tập đoàn Bạch thị, anh bèn nhìn về phía Lệ Quân Trầm.
“Nhìn tôi làm gì, cô ấy nói gì thì chính là cái đó.” Lệ Quân Trầm biết việc này do Bạch Viện Viện sai người ta làm, bỗng nhiễn anh dâng lên một tia chán ghét từ đáy lòng.
Hứa Thâm Thâm thầm cười xấu xa trong lòng: "Bạch Viện Viện, ngày chết của cô sắp tới rồi.”
Phải cảm ơn đêm nay cô ta đã chủ động.
“Thâm Thâm, con thế nào rồi?!” Diêu Tuyết Lệ dùng thân thể yếu ớt đi tới ôm lấy Hứa Thâm Thâm.
Thân thể của cô rất mệt mỏi, chỉ cần Diêu Tuyết Lệ ôm một cái cô liền tựa người vào ngực bà.
“Mẹ, con không sao.” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm trắng bệch nhưng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười: "Mẹ, đây là Lệ tiên sinh, là anh ấy đã cứu chúng ta.”
“Cảm ơn Lệ tiên sinh.” Diêu Tuyết Lệ nhìn thoáng qua Lệ Quân Trầm, hóa ra anh chính là Lệ Quân Trầm nổi tiếng khắp nơi, là thương nhân phú khả địch quốc [].
[] Phú khả địch quốc: giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Lệ Quân Trầm nhìn thấy miệng vết thương trên trán cô, đôi mắt đen của anh không khỏi nghiêm lại.
“Không cần, tôi phải túc trực bên linh cữu của cha.” Hứa Thâm Thâm vô cùng kiên trì nói, hốc mắt cô rưng rưng nhìn Lệ Quân Trầm: "Lúc ba tôi qua đời, chúng tôi đều không ở bên người ông ấy, tuy ông ấy đã ra đi nhưng tôi vẫn muốn tận tâm tận hiếu.”
Lệ Quân Trầm híp đôi mắt, cô nói lời này như là đang lên án anh.
Đến bây giờ mà cô vẫn không quên mỉa mai anh.
“Hứa Thâm Thâm, đừng để thông minh bị thông minh hại.” Lệ Quân Trầm không hề miễn cưỡng cô.
Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nở nụ cười mê người nhìn Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh yên tâm, Thâm Thâm tự hiểu lấy mình, nếu chơi tâm kế với anh thì người bị chết nhất định là tôi.”
Kỳ thật trước kia cô cũng là cô gái ngốc nghếch đáng yêu, nếu không phải bị cuộc sống đưa đẩy thì cô cũng sẽ không trưởng thành chỉ trong một đêm như vậy.
Bây giờ cô mới hiểu được có vẻ ngoài sẽ mang cho cô rất nhiều lợi ích.
Nên cô thừa dịp đang là thời kỳ đẹp nhất của đời người, cô sẽ sử dụng nó một cách triệt để, bởi vì cô muốn mưu cầu cho mình và mẹ một tương lai tốt đẹp hơn thôi.
Cô không còn xem tình yêu là quan trọng nữa, với cô chỉ cần có tiền là đủ rồi.
Nên mặc dù Lệ Quân Trầm vô hình trêu chọc tim cô, cô cũng thầm nhắc nhở mình không được si tâm vọng tưởng, cũng không được yêu anh.
Anh trải đời còn nhiều hơn mình, phụ nữ cùng lắm là công cụ phát tiết trên giường anh, sao anh lại yêu một cô gái phá sản lại có hành vi phóng đãng được.
“Coi như cô thông minh.” Lệ Quân Trầm như có như không cong khóe môi.
“Vừa rồi Lệ tiên sinh cảnh cáo tôi cẩn thận thông minh bị thông minh hại, hiện tại lại khen tôi thông minh, đàn ông thật là khó hiểu.” Hứa Thâm Thâm bày vẻ mặt hài hước giống như một bé gái không hiểu chuyện đời.
Lệ Quân Trầm lấy ra một khăn tay màu xanh biển ấn lên miệng vết thương của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng: "Ngậm miệng lại.”
Hứa Thâm Thâm làm động tác kéo khóa khóe miệng, sau đó cô đặt đôi tay lên hai chân mình ngoan ngoãn ngồi đó.
Từ phương diện nào đó Hứa Thâm Thâm thật sự rất giống một cô gái chưa hiểu sự đời, bởi cô vẫn còn giữ lại vẻ ngây thơ chất phác và sự lãng mạn.
Nhưng nhìn từ phương diện khác thì cô lại chính là một con yêu tinh, là độc dược ngấm vào xương, là bẫy rập chuyên dụ dỗ đàn ông, cũng là ác mộng của bao phụ nữ.
Lệ Quân Trầm nhớ lại vừa rồi cô thiếu chút nữa đã bị người khác giẫm đạp, ánh mắt anh lập tức trở nên hung ác nham hiểm, anh không cho phép người khác mơ tưởng hay chạm vào cô gái của mình một chút, mặc dù anh không yêu nhưng cũng không cho phép.
“Lệ tiên sinh, tôi đau.” Hứa Thâm Thâm nhíu nhíu mày bày vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Lệ Quân Trầm, trong lòng cô đột nhiên trở nên thấp thỏm.
Mình nói bậy khiến anh tức giận sao?
“Hứa Thâm Thâm, lúc ở bên tôi không cho thích người đàn ông khác, ngay cả lên giường cũng không thể.” Lệ Quân Trầm bá đạo lạnh lùng.
“Bất kể tiền tài hay là vẻ ngoài của Lệ tiên sinh đều vô cùng tốt, sao tôi lại đi tìm đàn ông khác được?” Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ nếu để lời này bị Diêu Tuyết Lệ nghe được bà sẽ rất thất vọng.