Chương :
“Không cần sốt sắng làm việc vội, tôi nghe nói đầu cô phải khâu mấy mũi, rồi còn chấn thương não, nhất thiết phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, giờ là mùa hè, trời oi ả thế này, nếu như bắt đầu quay phải đội tóc giả trên đầu, vết thương chưa lành hẳn rất dễ bị nhiễm trùng.”
Từ sau hôm xin nghỉ, thái độ của đạo diện Lý Mưu với Lâm Quán Quán vô cùng tốt, ông ta khuyên cô, “Dẫu sao công việc cũng không cấp bách, nếu thực sự cô thấy ở nhà chán quá thì cứ xem kịch bản trước, rảnh rồi thì học thoại, đến lúc diễn cũng suôn sẻ hơn.”
“… Vâng.”
Trưa hôm đó, Lâm Quán Quán đã nhận được kịch bản của “Uyễn Phi Truyện.”
Lúc nhận kịch bản, Lâm Quán Quán hơi ngạc nhiên, bởi cô nhận được một kịch bản vô cùng hoàn chỉnh.
Kịch bản là thứ không được phép để lộ ra ngoài, do đó trong } ñ quá trình quay, vì lí do bảo mật nên ngoài đạo diễn ra thì rất ít người có thể có được kịch bản hoàn chỉnh, đa số các vai diễn đều chỉ có phần thoại của nhân vật mình sắm vai.
Nhất là trong tình huống vai diễn Thần Phi của Lâm Quán Quán.
Do Thần Phi là nhân vật đến giữa phim mới xuất hiện, theo lý thì chỉ cần đưa kịch bản nửa phần sau cho cô là được.
Đạo diễn Lý Mưu cũng yên tâm về cô gớm.
Nhận được kịch bản là Lâm Quán Quán đi sâu nghiên cứu một cách nghiêm túc.
Theo như phân chia trên kịch bản thì “Uyển Phi Truyện” sẽ quay bảy mươi ba tập, vai diễn Thần Phi của cô sẽ xuất hiện khoảng hơn bốn mươi tập, do đó mức cát-xê gần một triệu tệ mà cô được nhận cũng rất hợp lí.
Kịch bản có một chút cải biên so với tiểu thuyết, chẳng hạn như: vai diễn Thần Phi của cô, theo nguyên tác thì những sự việc xảy ra với nàng ấy trước khi nhập cung chỉ diễn biến lướt qua, còn trong kịch bản lại tăng thêm khá nhiều câu chuyện trước khi nhập cung qua hình thức hồi tưởng lại.
Không thể không nói rằng sau khi cải biên đi thì nhân vật trở nên tròn trịa hơn hẳn.
Lâm Quán Quán đọc mà phán khích vô cùng.
Trong phim, Thần Phi là nhân vật phản diện, nhưng nội tâm lại khá phức tạp, là một vai diễn cực kì khó, nhưng cũng chính vì khó diễn như vậy nên néu như diễn tốt, thì nhân vật này sẽ vô cùng đặc sắc.
Trong thời gian hai ngày, Lâm Quán Quán đọc đi đọc lại kịch bản nhiều lần.
Chớp mắt đã đến ngày cô tới đoàn phim.
Buổi sáng, cô dậy từ rất sớm, làm bữa sáng xong, hai mẹ con ngồi trên bàn ăn sáng.
Lâm Duệ húp cháo, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Quán Quán, ngập ngừng muốn nói lại thôi, hai ngày nay đã máy lần cậu bé có biểu hiện như vậy.
Lâm Quán Quán đặt thìa xuống, nghiêm túc nhìn cậu, “Cục cưng, muốn nói gì với mẹ?”
“Mẹ ơi, mẹ… có thích bố nuôi không?”
Lâm Quán Quán kinh ngạc, “Sao bỗng dưng lại hỏi thế?”
Cậu nhóc cúi đầu, “Con chỉ muốn biết, liệu bố nuôi có thể trở thành bồ ruột của con không thôi?”
“Không đâu!”
Ơ…” Cậu nhóc sửng sốt ngắng đầu.
Lâm Quán Quán đầy đãi bánh bao đến trước mặt cậu, bắt lực bảo, “Cả ngày con nghĩ lung tung những gì trong đầu vậy, mẹ với bố nuôi con đã quen nhau ba năm rồi, bọn mẹ chỉ là bạn bè thân thiết, không thể tiến xa hơn được.”
“Tại sao?”
“Vì bố nuôi của con tốt quá, mẹ không thể làm bồ lỡ dở được, quan trọng hơn là với bố mẹ chỉ có cảm động và biết ơn, không có gì khác, với cả… Bố nuôi con thích người khác, về sau đừng bao giờ nói chuyện này nữa nhé.”
Cậu nhóc ngạc nhiên, “Bố nuôi thích người khác?”
È Vậy tức là, bố nuôi và mẹ hoàn toàn bắt khả thi! Cậu không cần phải trăn trở xem nên nghiêng về bố nuôi hay nghiêng về bố của Tâm Can nữa!
Cậu nhóc toét miệng cười, mặt nhăn mày nhó suốt hai ngày cuối cùng đã giãn ra, cậu vui vẻ húp cháo.
Lâm Quán Quán ngây ra nhìn.
Ôi!
Trẻ con bây giờ suy nghĩ sâu sắc quá, người làm mẹ như cô không hiểu nồi cậu bé đang nghĩ gì nữa.