Chương :
Lâm Quán Quán hốt hoảng!
Cô bắt giác vòng tay ôm ngực, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ như đề phòng sói dữ.
Tiêu Lăng Dạ nhướn mày, chỉ vào ghế sofa, “Tôi nói là ngồi xuống đây, đầu cô nghĩ gì vậy?”
“Ha, ha ha!” Lâm Quán Quán bối rối chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô cười khan và nói, “Tôi có nghĩ gì đâu, ha ha…
Thấy trời nóng quá, ngồi ghế sofa lại chẳng nóng hơn à.” Cô vội vàng bẻ lái, “Muộn thế này rồi, anh vẫn chưa ngủ, lạ giường à?
Tiêu Lăng Dạ không biết trả lời sao.
Thực tế, anh bị mất ngủ trầm trọng.
Thuốc ngủ.
Đồ uống có cồn.
Í Anh đã từng dùng những cách này những hiệu quả không mây rõ rệt.
Tống Liên Thành ở bệnh viện Khang Hoa cũng thuộc đám anh em chơi với nhau từ nhỏ của anh, nhà anh ta mở bệnh viện, con cái trong nhà cũng đều theo học ngành y, để chữa bệnh mắt ngủ cho anh, Tống Liên Thành còn học cả chuyên ngành thôi miên, nhận được bằng chứng nhận nhà thôi miên cấp quốc gia, thế nhưng… thuật thôi miên của anh ta vẫn không mấy phát huy tác dụng với anh.
Anh đã không nhớ được bao nhiêu năm rồi chưa từng ngủ một giấc ngon lành nữa.
“Lại đây!”
xả”
Lâm Quán Quán sợ lại gây ra hiểu lầm gì, nhích từng bước tới bên ghế sofa ngồi xuống, thấy vậy, Tiêu Lăng Dạ cầm hai cốc nước đi tới, đưa cho cô một cốc, rồi ngồi xuống cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người cùng lắm hà hai mươi xen ti mét.
Lâm Quán Quán dịch sang bên cạnh, dịch nữa, dịch thêm nữa.
Cô ngồi xuống thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ.
“Sao, sao thế?”
Dịch nữa là rơi xuống đất đấy.”
“Ha hai”
Lâm Quán Quán không dám nhích thêm, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cách nhau không xa, Tiêu Lăng Dạ có thể ngửi thấy hương thơm phảng phất trên người cô, mùi hương đó không phải hương nước hoa hàng hiệu, mà là mùi thơm thanh mát tự nhiên, khiến cho người ta an lòng.
“Mấy hôm trước cô cứu Tâm Can, tôi vẫn chưa cảm ơn cô.”
“Không cần, không cần, tình cờ thôi mà, tôi cũng có duyên với Tâm Can, cũng không biết tại sao mà nhìn cô bé tôi cảm thấy rất thích.”
Út”
Lâm Quán Quán bưng cốc nước, “Anh Tiêu, mạo muội hỏi một câu này, mẹ của Tâm Can đâu?”
“Không biết.”
“Hả?”
“Tâm Can là một bắt ngờ, tôi không hay biết mẹ con bé là ai.”
Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, đời tư của gã này phóng túng vậy sao?
“Đừng hiểu nhầm, là sau một lần tôi say rượu, tỉnh dậy thì không thây người đâu cả.”
Quỷ mới tin!
Nhưng đây không phải là điểm mắu chốt mà cô quan tâm.
Lâm Quán Quán gật gù, “Cũng tức là, từ nhỏ Tâm Can đã không có mẹ?”
“
Hèn chỉ!