Chương :
Không biết từ lúc nào mà Lâm Duệ đã lén lấy một lon bia, cậu giật nắp, đưa cho Tâm Can rất ra dáng, “Vừa rồi lúc ăn lầu em muốn thử đúng không, nhưng chỉ được uống một hớp thôi.”
“Oal Em cảm ơn anh!”
Quả nhiên cô nhóc rất vâng lời, ghé miệng vào lon bia nhấp một ngụm nhỏ.
Bia có vị vừa đắng vừa chát không ngon, thế mà cô nhóc lại vui hết cỡ.
Anh Lâm Duệ thật tốt với cô bé.
Cô bé chỉ khẽ liếc nhìn mà cậu đã ghi nhớ, còn lén đem vào phòng cho cô bé.
Tâm Can cảm động nước mắt lưng tròng.
“Anh ơi, anh thật tuyệt vời!”
“Đương nhiên!”
Ngoài cửa số mưa gió bão bùng, trong phòng lại ngọt ngào âm cúng, Lâm Quán Quán nhìn nét mặt hai đứa trẻ hồng hào vui tươi, không nhịn được cười bước tới.
“Nói chuyện gì mà vui thế?”
“Không, không có gì!”
Cô nhóc vội giấu lon bia ra sau lưng, Lâm Quán Quán vờ như không thấy, cô tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng trên tủ cạnh giường, đá giày trèo lên giường, “Không chơi nữa, muộn rồi, mau ngủ thôi.”
“Mẹ ơi, mẹ nằm giữa đi!”
“Cô ơi, cô nằm giữa đi!”
Hai đứa trẻ đồng thanh.
Vừa dút lời, cả hai quay ra nhìn nhau, bật cười khanh khách.
“Được, mẹ ngủ ở giữa!” Lâm Quán Quán nằm ra giữa giường, rồi giang rộng hai tay, hai đứa trẻ tự động gối lên cánh tay cô, cô vòng tay ôm hai đứa trẻ vào lòng.
“Cô ơi, cô kể truyện cho con nghe được không?”
Cũng phải!
Hình như trước giờ ngủ đứa trẻ nào cũng thích nghe kể truyện.
Ề Nói không ngoa, Lâm Duệ lón băng chừng này mà cô chưa từng kể truyện cho cậu bé, ngày trước ở nước M cô bận đi làm diễn viên quần chúng, thường xuyên đi sớm về khuya, những lúc cô dậy thì Duệ Duệ còn chưa dậy, khi cô trở về thì cậu bé đã ngủ say.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán thấy áy náy vô cùng, thời gian cô ở bên con trai có lẽ còn không nhiều bằng bảo mẫu.
“Được, mẹ sẽ kể truyện cho hai đứa, ừm… kể truyện gì bây giờ nhỉ, kể truyện Tư Mã Quang đập chum nhé.”
“Dạ”
“Thời Tống có một đứa trẻ tên là Tư Mã Quang, một ngày nọ, cậu cùng chúng bạn đang chơi đùa trong hoa viên, hoa viên có hoa có cây và cả hòn giả sơn, lũ trẻ chơi trò đuổi bắt, bỗng có một cậu bé ngã từ trên hòn giả sơn xuống, rơi vào chum nước lớn bên dưới. Cậu bé hét lên kêu cứu, chúng bạn ai nấy đều hoảng sợ, chỉ có Tư Mã Quang đứng trước nguy hiểm không hề run sợ, nhìn thấy viên đá trên hòn giả sơn, cậu nhặt lên đập vỡ chum nước, cứu bạn ra ngoài…”
Hai đứa trẻ thích thú lắng nghe, không hề có cảm giác buồn ngủ.
Lâm Quán Quán bật cười, xoa đầu hai đứa trẻ, “Các con nói xem câu truyện này dạy cho chúng ta điều gì?”
Tâm Can và Lâm Duệ đồng thanh: “Dạy cho chúng ta biết bơi rất quan trọng.”
Lâm Quán Quán phá lên cười.
Cuối cùng cô đã biết vì sao hai đứa trẻ này lại chơi được với nhau rồi, tư duy logic của hai đứa giống hệt nhau!
Con trai cô giống cô!
Tư duy của Tâm Can lại không hề giống Tiêu Lăng Dạ nghiêm nghị, cũng không biết mẹ của cô bé là người như thế nào, vì sao lại không chung sống cùng Tiêu Lăng Dạ.
Là đã qua đời… hay người nhà Tiêu Lăng Dạ không cho phép cô ấy bước vào nên bị ép chia tay?
“Cô ơi, Tâm Can muốn nghe kể truyện nữa.”