Không biết là qua bao lâu sau, Lý Vũ Hiên mới dừng lại, phủ phục lên người Đậu Đậu thở nặng nhọc.
Đậu Đậu bất lực nằm dưới người anh ta, mái tóc còn chưa khô rối bù xõa ngổn ngang trên giường, áo trên cánh tay còn đầy những dấu vết do anh ta gây ra, những vết thâm tím mờ mờ hiện ra.
Lý Vũ Hiên đột nhiên thẳng người dậy, cười tà ác động đậy cái vật lại cứng lên lần nữa.
Cái vật đang vùi sâu trong cơ thể kia dường như đang kêu gào lên rằng tuyên bố sự thành công vào cao ngạo của nó, Đậu Đậu cắn chặt môi nâng tay lên, nắm tròn lại, tát cho Lý Vũ Hiên một cái rất mạnh.
Đậu Đậu run rẩy toàn thân “… Đưa ra đi.”
Lý Vũ Hiên liếm liếm môi, nói như một đứa trẻ tức giận “Không muốn, nó thích đợi ở bên trong.”
Đậu Đậu giơ cánh tay lên lại một cái tát nữa, nhưng bị Lý Vũ Hiên giữ lại, Lý Vũ Hiên ấn cánh tay cô xuống giường, dùng lực nâng nâng phần eo “Chẳng phải em cũng rất thích nó sao?”
Sắc mặt Đậu Đậu tái xanh lên, cánh tay bị giữ vì bị giữ chặt quá nên chẳng còn lực trắng xanh ra “Không, Tôi căm ghét.”
Lý Vũ Hiên cười, hoạt động trong chỗ sâu thẳm nhất trong thể xác cô, thành công trong việc dẫn dụ hơi thở gấp gáp và sự rung động không thể nghe thấy của cô, phủ người xuống hôn lấy đôi môi cô đang cắn chặt, mờ ám nói “Mẫn cảm thế này… xem ra, em rất thích.”
Đậu Đậu gắng sức vùng vẫy, lại bị cường bạo ấn xuống một lần nữa.
Lý Vũ Hiên nhướng đôi chân mày đẹp đẽ lên, dùng nụ cười mê người nhất chiếm đoạt trái tim cô ấy, ngón tay thăm dò bên dưới, cặp mày đẹp đẽ nhướng lên “Ướt như vậy rồi, cùng với anh ta chưa từng như vậy đúng không.”
Là ngữ khí khẳng định.
Đậu Đậu tức giận nhìn anh ta, nhưng lại chẳng có sức mà phản kháng.
Lý Vũ Hiên đã quan hệ với bao nhiêu phụ nữ e là chính bản thân mình cũng chẳng nhớ rõ nữa, đối với thân thể phụ nữ thậm chí còn hiểu rõ hơn với thân thể của mình, anh ta biết tất cả những chỗ mẫn cảm nhất, những thứ đã luyện tập thành thục có thể tước đoạt hết thủ pháp và kĩ thuật của cô, cứ coi như phẫn nộ bị ép xuống dưới thân mình kia, gắng sức cắn răng để kìm nén những tiếng rên rỉ, nhưng cơ thể cô ấy vẫn cứ khoái lạc đến phát cuồng.
Lý Vũ Hiên hôn lên chiếc cổ ướt sũng mồ hôi của cô, làn da đó tỏa ra hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi ngao du trên bộ phận mê hoặc, không cách nào kìm nén được, trong mơ đã vô số lần nghĩ đến dáng hình cô khi lên đến cao trào, nhưng không ngờ khi thực sự nhìn thấy, lại chẳng có cách nào giải phóng cô, mĩ lệ như vậy, kinh hồn động phách như vậy.
Không cách nào khắc chế được hàm răng run rẩy, thân thể dường như chẳng còn lưu lại chút cảm giác tội lỗi nào, Đậu Đậu cố hết sức đẩy cái đầu đang vùi trên cổ mình của Lý Vũ Hiên, đá vào chân anh ta “Anh đã có được rồi, bỏ tôi ra!”
Lý Vũ Hiên yêu thương cắn nhẹ lên vai cô, làm kích động một chuỗi, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm “Đậu Đậu, hôm nay không phải là thời kì an toàn của em, anh cũng không có dùng bao, cho nên, em nhất định sẽ mang thai.”
Đậu Đậu mở trừng mắt ra, nhìn anh ta một cách khó tin.
Lý Vũ Hiên cười, từ từ thâm nhập vào cơ thể mềm mại ấm áp của cô “Đậu Đậu, anh nói cho em biết, vị trí của em trong lòng Lý Minh Triết quá nhỏ, Lý gia mới là thứ anh ta muốn có nhất, em chẳng qua chỉ là cái gối anh ta muốn ôm khi mệt mỏi cần nghỉ ngơi, chỉ khi nào anh ta mệt anh ta mới nhớ đến em, bình thường anh ta chẳng nhớ tới sự tồn tại của em, gọi thì đến đuổi thì đi.”
Đậu Đậu nhìn Lý Vũ Hiên, chậm rãi thở dài “Tôi không để ý.”
Lý Vũ Hiên lại nói “Em có biết không, anh ta ở nước ngoài xây dựng một sản nghiệp rất lớn, đã khá có quy mô, là Lý lão gia ủng hộ anh ta ở phía sau, chỉ cần cơ hội chín muồi, anh ta sẽ hoàn toàn rời xa nơi này, ra nước ngoài phát triển, mà cứ coi như em có vào được Lý gia, cũng chỉ có thể sống cô độc trong hoa viên hoa lệ đến già, phải biết là, anh ta rất bận.”
Mắt Đậu Đậu thoáng sầm lại, nhưng vẫn kiên định nói “Tôi đợi anh ấy, tôi và Tiểu Triết cùng đợi anh ấy quay về.”
Lý Vũ Hiên đột nhiên cười to ‘ha ha’, rất lâu mới ngừng cười “Đúng, em mang Lý Tiểu Triết và con của anh, đợi Lý Minh Triết bị cắm sừng về nhà.”
Sắc mặt Đậu Đậu càng tái xanh hơn, dường như phải cắn răng mới nói ra được “Tôi sẽ không cần đứa trẻ này.”
Lý Vũ Hiên đưa tay chỉ vào cái tủ quần áo phía sau lưng, một chiếc ống kính lấp ló có thể nhìn thấy được “Nhìn thấy không, chiếc V mới nhất, ghi lại toàn bộ quá trình của cuộc hoan ái mây mưa giữa anh và em, đương nhiên, anh sẽ biên tập lại hợp lý, để làm thành một bộ phim hoàn mĩ, đảm bảo Lý Minh Triết sẽ nhận được sự kích thích hoàn mĩ nhất.”
Lúc này Đậu Đậu mới hiểu, Lý Vũ Hiên căn bản không hề uống say, đây tất cả đều là một âm mưu!
Lý Vũ Hiên ôm chặt Đậu Đậu, hôn lên vành tai lạnh như băng của cô “Giữ lại đứa trẻ này, anh sẽ không nói với anh ta.”
Đậu Đậu cắn chặt môi, nghiêng đầu qua “Anh đúng là đồ cầm thú.”
Lý Vũ Hiên cười ‘he he’ “Chẳng phải em cũng gọi anh là Hồ Ly sao, anh cũng chẳng muốn anh ta trở thành một ông bố bị cắm sừng, nhưng chẳng có cách nào cả, anh thích em như vậy, nhưng em chỉ thích anh ta, tại sao từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều ghét anh, bao gồm cả em.”
Đậu Đậu đang muốn nói gì, nhưng lại bị đâm một nhát kịch liệt sâu trong cơ thể làm mất đi cả giọng nói.
“Anh ta nắm tất cả mọi thứ trong tay, cha mẹ, tài sản, tôn nghiêm, địa vị, cái gì anh ta cũng có, còn anh chẳng có cái gì cả, anh chỉ có em! anh ta rõ ràng là chỉ thích em một chút xíu, còn anh lại đem cả trái tim mình trao cho em, nhưng em lại chẳng thèm để ý đến anh!”
Đậu Đậu muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại bị đâm mạnh một cái nữa.
“Lần này anh ta ra nước ngoài, anh có thể khẳng định, cái hạng mục kia đã đi vào thực hiện rồi, anh ta muốn dùng cái sản nghiệp to lớn đó để ép Lý lão gia chấp nhận em vào Lý gia, giam giữ em ở đó, muốn em trở thành con chim được nuôi nhốt trong chiếc lồng bằng vàng của anh ta, Đậu Đậu, anh nói cho em biết, cứ coi như em hận anh, anh cũng phải làm như thế này, anh tin tưởng, thời gian sẽ chứng minh tất cả, em nhất định sẽ hiểu cách làm của anh.”
Lý Vũ Hiên nói xong lại tiếp tục cuồng loạn tấn công, Đậu Đậu như chiếc thuyền nhỏ gặp phải phong ba bão táp trong lòng anh ta, tất cả vỡ vụn.
Đậu Đậu bị Lý Vũ Hiên nhốt ở trong nhà, không được đến bệnh viện cũng không được lén ra ngoài mua thuốc, Lý Vũ Hiên cũng không đi làm nữa, để có thể mang thai thành công, Lý Vũ Hiên ép Đậu Đậu uống thuốc trợ thai, cần mẫn tưới nước mà gieo giống, mấy ngày sau Lý Vũ Hiên đưa bác sĩ về, kiểm tra xem rốt cuộc cô có mang thai hay không, kết quả đúng như Lý Vũ Hiên đã sớm dự liệu, dương tính.
Sau khi bác sĩ đi, Đậu Đậu ngồi trên sofa, cầm một cốc trà trong tay.
Lý Vũ Hiên đi đến, đón lấy cốc trà trong tay cô “Sau này không được uống trà nữa, không tốt cho đứa bé.”
Đậu Đậu ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi “Vũ Hiên, nếu như tôi không giữ đứa bé này, anh sẽ lập tức nói tất cả chuyện này với Minh Triết, vậy nếu như tôi giữ đứa bé này, tôi nghĩ, thời khắc đứa bé này ra đời, cũng chính là lúc anh ép tôi phải rời xa anh ấy, bất luận thế nào, anh đều bắt tôi rời xa anh ấy, đúng không?”
“Đậu Đậu của anh, sao em lại thông minh như vậy chứ, anh thật sự rất yêu cái đầu nhỏ thông minh của em.”
Lý Vũ hiên âu yếm vuốt mái tóc dài của Đậu Đậu ra phía sau “Em thật đẹp, giống như nữ thần Hi Lạp cổ đại vậy, có lúc thông minh, có lúc lại vô cùng hồ đồ, chỉ là, anh yêu tất cả con người em.”
Đậu Đậu nghiêng người tránh cái vuốt ve của Lý Vũ Hiên “Những lời bây giờ anh nói khiến tôi thấy căm ghét.”
Lý Vũ Hiên cười nói “Vậy tại sao em lại gọi anh là Hồ Ly?”
Đậu Đậu trầm ngâm.
Lý Vũ Hiên ôm lấy vai Đậu Đậu nói về cuộc sống sau này “Chúng ta cùng đi Châu Âu được không? Anh đưa em đến đường Champs Elysees uống trà chiều, phong cảnh ở đó đẹp đẽ và bình yên nhất định em sẽ thích, anh sẽ luôn ở bên em và hai con chúng ta.”
Đậu Đậu chỉ cảm thấy sau lưng càng lúc càng lạnh.
Lỹ Vũ Hiên thay đổi nhiều quá, khiến người ta khó có thể ngờ tới, Hồ Ly dám yêu dám hận trước đây đã không còn nữa rồi, Hồ Ly bây giờ mưu mô tính toán có thể làm những việc như vậy, thật là khiến người khác đau lòng.
Đậu Đậu không dám nghĩ vì sao anh ta biến thành như vậy, hay là trước đây đã như vậy rồi, cái bộ dạng đáng yêu đó chỉ là anh ta ngụy tạo, hay là, mình thật sự giống cái loại… hồ ly tinh như một số người nói có thể khiến cho đàn ông bộc lộ bản tính?
Lý Vũ Hiên nhìn cô với ánh nhìn càng ngày càng nóng, tràn đầy .
Không cách nào có thể chịu đựng được sự quấy nhiễu liên tục của Lý Vũ Hiên, Đậu Đậu đứng dậy lên lầu đi về phòng, khóa cửa lại, kiểm tra lại vài lần rồi mới nằm xuống dường, lòng bàn tay ấn lên phần bụng chẳng có bất cứ chút gì nhô lên, trong đó, lại có một sinh mệnh nữa.
Nhưng mà, Minh Triết, khi nào anh mới quay lại…
Sau khi xác nhận có thai, Lý Vũ Hiên không hạn chế những hành động của Đậu Đậu nữa, Đậu Đậu ôm Lý Tiểu Triết vào viện thăm Lý Tiểu Lỗi, nhưng Lý Tiểu Lỗi cũng chẳng hỏi gì về việc mấy ngày nay cô không xuất hiện, chỉ là oán thán cơm ở bệnh viện khó ăn quá, và việc mấy ngày nay cô không đến chỉ đạo nên cậu ta bị các bác sĩ trong bệnh viện ‘bức hại’ nghiêm trọng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đậu Đậu cảm thấy rất kì quái, nhưng lại chẳng biết nói gì.
Nhưng mà, quan hệ của hai người có phát sinh thay đổi nho nhỏ, Lý Tiểu Lỗi đến khoa Sản mang về cho Lý Tiểu Triết một chiếc giường nhỏ, để khi Đậu Đậu nằm trên giường của cậu ta ngủ trưa, Lý Tiểu Lỗi sẽ ru Lý Tiểu Triết ngủ, sau đó sẽ lén lút bò lên giường bệnh, cùng ngủ với Đậu Đậu.
Khi Đậu Đậu tỉnh dậy từ trong lòng của Lý Tiểu Lỗi, sắc mặt liền thay đổi.
“Tiểu Lỗi, cậu không còn là trẻ con nữa, không được ngủ chung với tôi.”
Lý Tiểu Lỗi nhích gần lại hơn một chút, cặp mắt vô cùng đẹp đẽ bởi vì cười mà cong lên “Tôi lúc nào cũng không phải là trẻ con, chỉ tại cô cứ luôn coi tôi là trẻ con, kì thực có nhiều việc phải thử mới biết được, có muốn thử hay không?”
Đậu Đậu ngồi dậy khỏi giường, kéo chăn ra nhảy xuống dưới.
Lý Tiểu Lỗi lấy tay kéo cô lại “Hùng Hùng, mấy ngày trước tôi về biệt dã một lần, nhìn thấy sự việc cô cùng hay ho, cô có muốn nghe không?”
Đậu Đậu quay mạnh đầu lại, kinh hãi nhìn Lý Tiểu Lỗi.
Lý Tiểu Lỗi cười rất ngây thơ vô hại “Tôi luôn rất muốn biết, rốt cuộc là cô thích anh cả hay là thích anh hai.”
Đậu Đậu không thể kìm chế được cảm giác run sợ.
Cậu ta nhìn thấy rồi.
Lý Tiểu Lỗi tiếp tục cười, khuôn mặt đẹp đẽ đến cực điểm chẳng phù hợp chút nào với kinh nghiệm xử thế của tuổi tác “Sợ hãi gì chứ, là sợ anh cả biết được chuyện xấu của cô, hay là lo lắng anh hai đau lòng, hay là thế này đi, cô đưa Lý Tiểu Triết cho tôi, tôi sẽ giúp cô nuôi dạy nó, cô cùng anh hai bỏ trốn đi?”
Đậu Đậu nhất thời không thể nói nổi gì.
Lý Tiểu Lỗi nhún nhún vai thè lưỡi ra như đứa trẻ “Hôm nay cô mới biết à, xem ra kĩ thuật diễn xuất của tôi càng ngày càng tốt, tôi nghĩ là anh hai có lẽ là lo lắng cho cô nên mới biến thành như vậy, cho nên mới chuẩn bị mang cô bỏ đi?”
Lý Tiểu Lỗi chớp chớp mắt, tạo vẻ đáng yêu.
Nhưng trong mắt Đậu Đậu, cậu nhóc đáng yêu xinh đẹp trước mặt, cùng với tên trộm một năm trước ăn trộm giấy đăng kí kết hôn của cô thật giống nhau.
Lý Tiểu Lỗi thể chất tốt, khôi phục rất nhanh, nửa tháng sau chụp CT kiểm tra lại, phần dịch trong khoang ngực dường như đã hết hẳn rồi, phần bị viêm khôi phục cũng không tệ, Lý Tiểu Lỗi ôm Lý Tiểu Triết, tâm trạng thoải mái xuất viện.
Đậu Đậu thu dọn đồ đạc đi phía sau, không hiểu vì sao đã trở mặt rồi, bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì bộ mặt ngụy trang như trước đây, vẫn lấy cái diện mạo thuần khiết vô hại như trước đây để đối xử với người đã biết rõ tất cả là cô.
Xem ra, cô cùng bọn họ không trên cùng một bình diện rồi.
Sau khi Lý Tiểu Lỗi về nhà, hành vi của Lý Vũ Hiên dường như cũng có chút cẩn trọng hơn, có thể là Lý Vũ Hiên không biết sự việc hôm đó đã bị Lý Tiểu Lỗi phát hiện, ba người vẫn cùng ăn cơm như cũ, Lý Vũ Hiên cũng vẫn như trước đây, không phải là phàn nàn chuyện công ty bận rộn thì lại lăng xăng hỏi Đậu Đậu có phải là mình đã có nhiều vết nhăn ở khóe mắt rồi không.
Đậu Đậu càng ngày càng trầm mặc.
Lý Tiểu Lỗi kẹt ở giữa hai người, như đứng trên bờ vui vẻ nhìn nồi lửa cháy.
Chẳng bao lâu sau, Lý Minh Triết trở về, dáng vẻ dầu mưa dãi nắng khiến người ta đau lòng, Đậu Đậu ôm Lý Tiểu Triết đến sân bay đón anh, trong lòng vô cùng phức tạp, chẳng nhẫn nại được, nước mắt liền trào ra.
Lý Minh Triết bước thật nhanh đến, dịu dàng xoa xoa đầu Đậu Đậu “Khóc gì chứ, chẳng phải anh quay về rồi sao, đi, về nhà anh sẽ nói với em một tin tốt.”
Đậu Đậu cùng với Lý Minh Triết bước ra khỏi sảnh của phòng đợi, dường như Lý Minh Triết rất vui vẻ, đi được mấy bước liền đừng lại hôn lên trán cô “Đậu Đậu, sau này không cần lo lắng nữa, ngày mai chúng ta đi đăng kí.”
Đậu Đậu gật gật đầu, nước mắt lại trào ra.
Lý Vũ Hiên đã từng nói, Lý Minh Triết xây dựng sản nghiệp kinh doanh rất lớn ở bên ngoài, anh ấy sẽ rất nhanh khởi hành ra nước ngoài, Đậu Đậu cúi đầu nhìn hai bàn chân di chuyển, quả nhiên, Lý Vũ Hiên nói không sai, mình là người thích chạy trốn hiện thực đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và một người chồng bận rộn đến mức không có cả thời gian để về nhà, là bi ai như vậy.
Lý Minh Triết nắm lấy tay cô, ôm Lý Tiểu Triết, vừa cười vừa nói trên cả đoạn đường, nhưng lại chẳng chú ý đến biểu hiện khác lạ của Đậu Đậu.