CHƯƠNG 709: ĐÃ CÓ NGƯỜI ĐÓN RỒI
Tuy lời Lục Thời Sơ nói là sự thật, nhưng giong điệu anh ta nghe cứ như đang khoe về sự thấu hiểu với Tô Ánh Nguyệt thông qua giọng điệu, khiến anh nhíu mày lại.
Trần Minh Tân cầm cốc nước lên uống một ngụm, mới nói: “Đó là đương nhiên.”
Lục Thời Sơ nghe ra được, giọng nói của Trần Minh Tân không được vui.
Anh thấp giọng cười: “Sao cậu vẫn bài xích tôi như vậy chứ? Rõ ràng là cậu biết, cả đời này tôi và Ánh Nguyệt… không còn khả năng nữa.”
Năm chữ cuối cùng, anh cắn răng mà nói.
Nói xong, sắc mặt anh trở nên kém hơn, nhấc tay ấn lên ngực, anh có chút khó thở.
Chỗ đó từng bị Trần Minh Tân bắn một lần, sau đó tuy không chết nhưng lại thường xuyên bị đau đớn, bác sĩ nói việc này không có nguyên nhân, đến ông ta cũng không thể giải thích rõ được.
Lần bị thương đó đã tổn hại đến cơ thể anh, sau này lại cứu Trần Minh Tân, hai người bị người của Grissy truy giết, xảy ra tai nạn xe, Trần Minh Tân giữ được mạng, nhưng anh lại bị mất hai chân.
Hoặc là, đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho anh.
Nhà họ Lục là nhà theo nghề y lâu đời, mấy đời người, đều là những bác sĩ được mọi người vô cùng tôn kính, chỉ có anh sinh ra là gây hại cho người khác.
Tất cả đều là báo ứng.
Sắc mặt của Trần Minh Tân cũng không tốt hơn anh là bao: “Vì sao tôi bài xích cậu, trong lòng cậu tự hiểu rõ.”
Anh ghen tị là bởi Lục Thời Sơ đã ở cùng với Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu năm, ghen tị là bởi cho dù Lục Thời Sơ có làm ra chuyện gì, Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ không bao giờ thật sự hận cậu ta.
Nếu như để cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lục Thời Sơ, cô chắc chắn sẽ đau đớn hơn bất cứ ai.
Trần Minh Tân biết ơn Lục Thời Sơ đã cứu anh, nhưng hai chuyện này cũng không thể hợp chung làm một.
“Ngoại trừ việc không thể gặp Tô Ánh Nguyệt, cậu muốn làm gì tôi đều có thể đồng ý với cậu, muốn đi đâu không? Hay muốn tôi chăm sóc ba mẹ cậu giúp cậu? Cậu nói ra, tôi nhất định sẽ làm được.”
Trần Minh Tân nói thẳng, vô cùng chân thành.
Lục Thời Sơ chỉ cười, không nói gì.
Đối với ba mẹ, tuy anh còn nợ họ, nhưng không hề cảm thấy áy náy, sau này, đợi mọi chuyện kết thúc, anh vẫn sẽ trở về bên bọn họ.
Còn về những chuyện khác, anh cũng không muốn gì nữa.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, anh không còn hứng thú với mọi thứ, anh chỉ muốn gặp mặt Tô Ánh Nguyệt một lần.
Rất muốn, nghe được cô gọi anh một lần, anh Thời Sơ.
Giống như đã từng.
Anh thấp giọng nói: “Không cần nữa đâu, cũng không cần cậu đến thăm tôi nữa, sở dĩ tôi cứu cậu, cũng không phải bởi vì cậu, mà chỉ vì Ánh Nguyệt thôi, nếu như cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì hãy yêu thương và bảo vệ cô ấy cả đời này, còn nữa…”
Anh nhìn thấy sự thù địch ẩn hiện trong đôi mắt Trần Minh Tân, khẽ nói: “Đừng tưởng rằng lúc này cậu có thể khống chế được bản thân là đã may mắn, Bethe Shaleen không chữa khỏi cho cậu không phải do năng lực của cô ta không đủ tốt, mà bởi vì cậu không tin rằng mình có bệnh, không tin tưởng cô ta, cậu cũng không dám thả lỏng bản thân tiếp nhận chữa trị.”
“Cậu nói bậy bạ gì đó.” Trần Minh Tân siết chặt cốc nước trong tay, biểu cảm trên gương mặt trở nên vô cùng u ám.
“Bất kể là Bethe Shaleen hay là Mạc Tây Du, bọn họ đều là những người vô cùng tài giỏi trong lĩnh vực này, đều có thể giúp đỡ cho bệnh tình của cậu, cậu có thể khống chế được một thời gian, nhưng cậu có thể khống chế được cả đời không? Ai biết được sau này bệnh tình sẽ thay đổi như thế nào chứ?”
Lúc nói những lời này, gương mặt Lục Thời Sơ trở nên nghiêm túc, nhưng cũng hiện lên chút bất lực.
Bệnh tâm lí là thứ khó chữa khỏi nhất, đến lúc này, vẫn chưa có sự tiến triển nào, loại bệnh này, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhưng nó vẫn luôn là một mối hòa tiềm ẩn.
Trần Minh Tân mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt tối tăm, dường như chỉ cần kích thích thêm một lần nữa, thì anh sẽ bùng nổ.
“Bình thường cậu cũng chịu đựng như vậy sao?” Lục Thời Sơ nhìn anh, cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ, lúc này, trong lòng cậu nhất định rất muốn giết chết tôi, nhưng vẫn cố gắng áp chế lại suy nghĩ này.”
Gương mặt Trần Minh Tân vô cảm nhìn anh: “Tôi sẽ tiếp nhận trị liệu.”
“Vậy thì tốt.” Sắc mặt Lục Thời Sơ trở nên thả lỏng hơn, đáy mắt cũng hiện lên vẻ an nhiên, giống như vẫn mãi đợi câu nói này của anh.
“Cậu chỉ cần nhớ giữ vững lời hứa, không được gặp Tô Ánh Nguyệt nữa.”
“Tôi thành ra như thế này, còn gặp cô ấy làm gì nữa?”
Bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế, làm gì còn mặt mũi mà đi gặp Tô Ánh Nguyệt?
Đương nhiên Tô Ánh Nguyệt sẽ không ghét bỏ anh, nhưng mà, cho dù có cơ hội, anh cũng không có dũng khí đi gặp cô, anh không muốn dùng dáng vẻ này để lấy được sự đồng cảm từ cô.
Anh rất muốn có thể trở về mối quan hệ đơn giản, yên bình như trước kia của anh và Tô Ánh Nguyệt.
Tình yêu là một xa xỉ phẩm, chứ không phải vật phẩm tất yếu trong cuộc sống, cho dù không có nó, cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn, chỉ có điều, sẽ sống cô đơn hơn chút mà thôi.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện vị trí bên cạnh mình đã trống không.
Cô ngồi dậy, trong phòng nghỉ ngơi cũng không có người khác.
Cô rửa qua mặt, chỉnh đốn lại bản thân, mở cửa ra ngoài, thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngồi trên bàn làm việc xem văn kiện, gương mặt vô cùng chăm chú.
Đến cả cô bước ra, anh cũng không phát hiện.
Cô ngồi xuống sofa, co hai chân lên ghế, nhìn Trần Minh Tân chăm chú.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng nhìn mãi cô cũng không thấy chán.
Một lúc sau, Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn cô, anh khẽ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Em còn nhìn anh như vậy nữa, thì anh không thể giúp em làm việc đâu.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô mở miệng phản bác anh: “Công ty của anh, sao bây giờ lại thành làm việc giúp em rồi?”
Ý cười trên mặt Trần Minh Tân vẫn không bớt: “Bây giờ em là tổng giám đốc của LK rồi.”
Tô Ánh Nguyệt không muốn tiếp tục nói với anh về chủ đề này nữa, bởi vì cô biết mình nói không lại anh.
Dù sao cũng đã bị Trần Minh Tân phát hiện rồi, cô bước qua đó.
“Lúc em ngủ, anh vẫn luôn xử lí đống văn kiện này sao?” Cô tùy tiện lật lật, nhận ra bên cạnh cũng chẳng có nhiều quyển.
Lẽ nào do quá lâu rồi anh chưa xử lí những chuyện như vậy, khiến anh cảm thấy lúng túng rồi?
“Phía trung gian có chút chuyện, phải chạy ra ngoài một chuyến.” Trần Minh Tân giải thích.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Minh Tân nhấc chiếc túi bên cạnh qua, Tô Ánh Nguyệt mở ra xem, thấy bên trong có một ít đồ ăn và nước ngọt.
Hai mắt cô sáng lên: “Trà chiều sao?”
“Ừm, ăn luôn ở đây đi.” Trần Minh Tân nói, đứng dậy lấy ghế qua, đặt xuống bên cạnh.
Tô Ánh Nguyệt “hừ” một tiếng, người thì đã ngồi xuống rồi, nhưng miệng vẫn nói: “Ban nãy không phải nói em làm phiền anh làm việc sao?”
Trần Minh Tân cười: “Anh vui lòng.”
Tô Ánh Nguyệt có chút lúng túng quay đầu đi, chừng này tuổi rồi vẫn còn nói những lời không biết xấu hổ như vậy.
Có Trần Minh Tân ở công ty xử lí mọi chuyện, Tô Ánh Nguyệt giống như được giải thoát, cả buổi chiều chơi vô cùng vui vẻ.
Lúc anh chưa trở về, mỗi ngày cô đi làm đều không cảm thấy mệt mỏi, lúc đó trong lòng cô chỉ nghĩ, phải tìm được Trần Minh Tân, nhưng cũng không thể để LK đi xuống được, cô làm việc không phân biệt ngày đêm cũng không cảm thấy mệt.
Mà lúc này, cô chỉ cảm thấy, không phải làm việc thật là thoải mái!
Đến thời gian Trần Mộc Tây tan học, hai người cùng nhau tan làm, đi đón cậu bé.
Chỉ là, đến khi hai người đến nhà trẻ, cô giáo lại nói với cô, Trần Mộc Tây đã có người đón rồi.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, dự cảm không tốt dần ập đến, cả người đều đứng không vững.
Trần Minh Tân đỡ lấy cô, sắc mặt nghiêm trọng: “Ai đón đi? Trẻ con có thể để người khác tùy tiện đón sao!”