Sau khi nói chuyện với Dục Ngọc Tiêu xong thì cô không đến công ti của Ngụy Long Thần mà cô quay trở lại nhà để tìm Tề An. Dạo này cô nhìn chú trẻ này có chút kì quái, dường như là từ khi Tề An nghi ngờ Jenny thì trong mắt chú đã thay đổi rồi. Trước kia, Tề An rất vui vẻ và chăm sóc Jenny không khác gì người nhà, nhưng từ sau khi Jenny xuất hiện ở đây thì thái độ của Tề An hoàn toàn thay đổi. Ngay cả trò chuyện bình thường cũng không có nói quá hai câu thì Tề An đã viện cớ rồi bỏ đi.
Hôm nay, Tuệ Mộc đi vào nhà thì cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Không có giọng nói ồn ào của cô út Ngọc Tuyết, cũng có Quý Vạn Phong, càng không có Liêu Dinh, nhưng cô cũng không nhìn thấy Tề An đâu cả. Bất giác, Tuệ Mộc đi lên cầu thang, tiến thẳng về phía phòng của chú mình.
Đứng ở bên ngoài, Tuệ Mộc dường như chết sững, bên trong phòng của Tề An truyền ra một âm thanh kì quái, tiếng thở dốc còn có tiếng rên rỉ? Lúc này, nội tâm của cô gào thét. Mẹ nó, ai có thể đem hòa thượng Tề An ăn sạch như vậy chứ? Cô đây thật sự muốn nhìn xem cô gái nào có khả năng khiêu khích chú cô như vậy.
Tuệ Mộc cũng không gấp gáp, thôi thì cứ để họ làm việc cho xong đã, còn cô thì ngoan ngoãn trở về phòng của mình lấy ít đồ. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà mẹ nó phòng cô lại ở bên cạnh phòng của Tề An, âm thanh quỷ dị kia càng rõ ràng hơn, lúc này trong lòng cô liền giống như ai oán. Biết thế trước kia cô đã cho cách âm cả phòng rồi, mẹ nó... Thật là...
Lúc Tuệ Mộc cúi xuống lấy đồ thì ở bên kia, âm thanh quỷ dị càng kịch liệt hơn, cô đen mặt, lầm bầm.
- Rên rên rên... Mẹ nó, chú bảo cô gái đó rên nhỏ lại không được à? Chú lâu này không động dục đem con người ta hành lên bờ xuống ruộng thật đấy à?
Sau khi Tuệ Mộc lấy xong một sấp tài liệu rồi liền nhanh chân rời khỏi phòng của mình, trong lòng thầm đem Tề An ra mắng nhiếc. Khi cô bước xuống nhà không lâu thì từ phòng của Tề An, một cô gái khó khăn bước ra.
Cô gái đó nhìn thấy Tuệ Mộc liền nhíu mày, cô cũng chỉ chớp chớp mắt nhìn cô ta. Cô gái kia nhìn Tuệ Mộc thoải mái ngồi ở sofa uống nước cam liền không nhịn được lên tiếng trước.
- Cô là ai vậy? Sao lại ở nhà của anh ấy? Còn tự tiện lấy nước nữa chứ?
Tuệ Mộc nhíu nhíu mày, hình như cô gặo cô gái này ở đâu rồi thì phải, nhưng càng nhìn càng thấy kì lạ...
- Đây là nhà tôi, tôi muốn ở, muốn ăn hay muốn uống cũng là quyền của tôi. Trái lại... Tôi phải hỏi cô, cô là ai? Tại sao lại từ phòng của Tề An bước xuống đây?
Cô gái kia chột dạ, chắc chắn ai cũng đoán được, cô gái này chính là Châu Bội Bội, cô ta cho người thăm dò được Tề An mấy hôm nay ở nhà một mình cho nên, cô ta đã âm thầm cho người hạ dược vào trong nước uống rồi... Ừm... Rồi đem mình cho anh phá thân, tuy nhiên... Châu Bội Bội cũng không có ý định bắt anh chịu trách nhiệm, vì đơn giản là Châu Bội Bội biết Tề An không yêu mình, nên cô cũng chỉ biết đem thứ quý nhất cho anh, rồi sau đó xem như không có gì xảy ra. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Tuệ Mộc, Châu Bội Bội lại nhíu mày.
- Cô... Cô là bạn gái hay người yêu hay là... Vợ của anh ấy?
- Anh ấy? Ý cô là Tề An à?
- Đúng vậy.
Tuệ Mộc đứng dậy, nhìn Châu Bội Bội với ánh mắt kì quái.
- Tôi là ai cũng không quan trọng... Quan trọng là, vì cái gì mà cô lại ở đây? Còn nữa... Cô là... Châu Bội Bội?
- Tôi... Đúng... Tôi là Châu Bội Bội, nhưng... Nhưng... Cho dù cô có là ai cũng đừng nghĩ bậy, tôi... Tôi chỉ là...
Tuệ Mộc nhếch môi cười, Châu Bội Bội là em họ trên danh nghĩa của Ngạn Thụ Khôn đây mà, cô còn đang có ý định nhờ chú Tề An làm mồi nhử dụ cô ta ra mặt, không ngờ cô ấy lại tự mình xuất hiện ở đây. Còn Châu Bội Bội cũng nhìn cô, âm thầm quan sát, ngũ quan tinh xảo, gương mặt xinh đẹp, thân hình cũng rất là đẹp, nước da trắng hồng, mái tóc dài được bới lên gọn gàng, đây rõ ràng là mẫu người mà Tề An thích. Nghĩ đến đây, trong lòng của Châu Bội Bội lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ đến khó tả.
- Châu tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Trong lòng Châu Bội Bội lại dâng lên một cảm giác lo sợ, nếu như thật sự cô gái trước mặt này chính là bạn gái của Tề An, thì sao lại không có bất kì phản ứng nào? Sao lại bình tĩnh đến pạ thường như thế này nhỉ?
- Cô là...
- Tôi là Tuệ Mộc, Châu tiểu thư... Cô ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện.
Châu Bội Bội càng nhìn thấy cô tử tế trong lòng càng lo sợ, vốn dĩ bản thân Châu Bội Bội là một cô gái ngang ngược, nhưng khi nhìn thấy Tuệ Mộc vẫn rất tử tế đối với mình như thế này thì cô ta càng ngày càng lo sợ hơn. Nếu như Tuệ Mộc thật sự là bạn gái của Tề An, thì Châu Bội Bội nên nói gì đây? Xin lỗi sao? Ân ái với bạn trai người ta trong chính ngôi nhà của người ta rồi mở miệng xin lỗi? Cái này hình như cũng không có ích gì.
- Tuệ Mộc tiểu thư... Cô... Cô có gì muốn nói sao?
- Đúng vậy, Châu tiểu thư, Tề An lâu nay rất biết giữ mình, nên là...
Chưa để Tuệ Mộc nói hết câu, thì Châu Bội Bội lại vội vàng đứng dậy xua tay giải thích.
- Cô... Cô đừng trách anh ấy, là do tôi... Là do tôi hạ dược anh ấy... Anh ấy không có ý phản bội cô đâu, cô đừng có trách anh ấy... Được không?
Tuệ Mộc ngẩn tò te: "............" Thím à, con chưa nói hết mà thím nhảy vào mồm con làm quái gì vậy hả?