Buổi tối ngày hôm đó, Tuệ Mộc được Ngụy Long Thần đưa trở về nhà của họ, còn An Di hiện tại đang được Ngọc Tuyết và Quý Vạn Phong chăm sóc. Hiện tại Tuệ Mộc vừa tắm xong nên mái tóc của cô vẫn còn ướt, Ngụy Long Thần nhìn cô rồi mỉm cười, hình như từ khi gặp lại cho đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên hai người họ mới có không gian riêng thế này. Trong ngôi nhà to lớn này chỉ có hai người, còn Định Viêm và Long Ân từ sớm đã được đưa sang nhà Hoàng Phủ ờ với ông bà ngoại. Hơn hết nữa là, hiện tại cô đang có cảm giác không an tâm, nên cô không thể nào để mấy đứa nhỏ ở lại đây được.
Ngụy Long Thần nhìn Tuệ Mộc đang sấy khô tóc nhưng đang thất thần, anh liền nhận lấy máy sấy rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
- Em có việc gì sao?
- Thần, anh có nghĩ đến việc cái chết của cha mẹ và chú hai của anh... Có uẩn khúc hay không?
Ngụy Long Thần mỉm cười nhẹ nhìn cô từ trong gương, nụ cười của anh làm cho Tuệ Mộc có chút khó hiểu.
- Đương nhiên anh luôn nghĩ đến rồi. Chỉ là... Có vài điều không nên biết, thì sẽ không đau lòng.
- Rốt cuộc... Tại vì sao mà em luôn có cái cảm giác, giống như có ai đó đang sắp xếp cuộc đời của em vậy.
Ngụy Long Thần không nói gì, anh chỉ tập trung vào việc giúp "Vợ" mình sấy khô tóc mà thôi. Thật ra, từ nhiều năm trước anh đã thấy cái chết của cha mẹ và chú hai của anh là có gì đó rất không đúng rồi. Và hiển nhiên, anh cũng từng cho người điều tra. Nhưng những gì anh tra được, đều khẳng định cha mẹ và chú hai của anh chết là do tai nạn. Vì thế, Ngụy Long Thần phỏng đoán rằng ở phía sau sự việc này, chắc chắn còn có một thế lực nào đó rất lớn. Cũng vì thế mà Ngụy Long Thần mới cố gắng hết sức mình để trở thành Tổng thống của một nước, để dễ dàng điều tra. Nhưng từ khi anh gặp cô, dường như anh đều không biết bản thân đang làm gì và muốn gì nữa rồi.
- Mộc Mộc... Chúng ta kết hôn một lần nữa nhé?
Tuệ Mộc xoay người nhìn Ngụy Long Thần, cho dù bây giờ anh đã cầu hôn cô rồi, cô cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi, nhưng mà bây giờ trong lòng cô vẫn còn là một mớ hỗn độn cùng với sự lo sợ. Nếu như cô kết hôn ngay bây giờ, cô rất sợ...
- Chuyện này... Có thể bàn sau hay không? Em vẫn chưa sẵn sàng.
Ngụy Long Thần xoa xoa gương mặt của cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi của một nụ hôn lướt qua, khẽ mỉm cười.
- Được. Anh chờ em.
Tuệ Mộc vòng tay ôm lấy hông của Ngụy Long Thần, anh cũng chỉ dịu dàng và tiếp tục sấy tóc cho cô. Còn về Tuệ Mộc, thật ra cô muốn tìm rõ người đứng phía sau vụ việc này là ai, và vì sao người đó lại làm như vậy... Một ngày chưa đưa người thần bí đó ra ánh sáng, là một ngày cô lo sợ. Liệu mục đích cuối cùng của người đó là gì? Liệu các con của cô có gặp nguy hiểm hay không? Liệu gia đình, bạn bè và người cô yêu có bị tổn hại hay không?. Bây giờ, Tần gia và Liêu gia đã có người chết vì bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này. Liệu người tiếp theo sẽ là ai?
[..................]
Sáng hôm sau, như lời Tuệ Mộc nói thì sáng nay Liêu Dinh sẽ qua nhà đón Trình Hải Hà, đương nhiên được đón crush thì Liêu Dinh sẵn sàng chấp nhận rồi. Nhưng còn Trình Hải Hà, ngồi trên xe của Liêu Dinh mà cứ căng thẳng. Nếu như Liêu Dinh biết vụ án của Liêu Hoành là do cha của cô gây ra, liệu anh có còn vui vẻ đón cô như vậy hay không? Bất chợt, Trình Hải Hà lại nở một nụ cười kì dị... Mà cho dù anh có biết thì sao chứ? Giữa Liêu Dinh và Trình Hải Hà này có một mối quan hệ nào đâu? Bất quá thì cô chỉ là bạn của Tuệ Mộc thôi mà?.
Hít một hơi thật sâu, Trình Hải Hà nhìn sang Liêu Dinh, nói.
- Liêu Dinh, tôi có chuyện muốn nói thật với anh.
Liêu Dinh mỉm cười, thật ra việc mà Trình Hải Hà đang nghĩ là gì thì Liêu Dinh đã đoán được rồi. Anh nhìn cô rồi cố tỏ ra hứng thú, nói.
- Em nói đi.
- Thật ra vụ án của cha anh... Là do cha tôi đứng chủ mưu phía sau. Tôi biết, anh rất hận gia đình tôi... Nhưng mà....
- Việc này anh biết lâu rồi.
Trình Hải Hà giật mình ngơ ngác nhìn Liêu Dinh. Đúng lúc đó liền có đèn đỏ nên anh liền dừng xe lại, nhìn sang cô rồi mỉm cười.
- Trước khi anh ra nước ngoài thì anh đã biết rồi. Chỉ là có chút bất ngờ thôi. Nhưng em yên tâm, anh biết là Trình Hoài Minh cũng chỉ là bị lợi dụng mà thôi... Còn người phía sau thì có lẽ cần phải thêm thời gian.
- Anh biết?
- Ừ. Không chỉ anh biết người hại chết cha anh, mà anh còn thích con gái của người đó nữa kìa.
Trình Hải Hà shock!! Cô đang định lên tiếng hỏi lại thì Liêu Dinh khởi động xe và lái đi, khiến cô giật mình. Lúc nảy Liêu Dinh nói "Thích con gái của người đó", mà con gái chẳng phải là cô sao? Không biết tại sao khi Trình Hải Hà nghe như vậy liền có chút vui mừng. Anh thích cô? Anh thật sự thích cô sao? Trong khi cô là con của người hại chết cha anh?
- Không chỉ vậy, anh còn biết. Cô gái ấy còn xem cha anh là thần tượng mà tôn sùng, còn vì cha anh mà đi vào khoa sản thay vì khoa tim mạch mà Trình Hoài Minh kì vọng. Và trong những năm anh ở nước ngoài, thì ngày giỗ và những ngày quan trọng... Cô ấy đều đến mộ của cha anh dọn dẹp và thắp hương.... Anh nói đúng chứ? Hải Hà.
- Anh... Thật sự biết hết sao?
- Biết chứ... Anh còn biết một việc nữa cơ.
Trình Hải Hà cứ nghĩ anh đã có manh mối về vụ án năm đó, nên cũng lắng tai nghe. Nhưng sau khi đến nhà của Tuệ Mộc, anh dừng xe rồi nhìn cô.
- Anh thích em.