Editor: Puck
Chuyện ngày hai mươi chín tháng hai.
Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là ngày kỷ niệm tôi và Lãnh Ngạn biết nhau bốn năm tròn.
Duy Nhất lấy nhật ký ra ghi những lời này, bốn năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, thứ muốn ghi cũng rất nhiều, nhưng mà, chuyện cũ như cuộn phim nhớ lại từng cái trong đầu, lại không biết viết sao.
Có lẽ vì ngôn từ của cô quá nghèo nàn, có lẽ, không phải một chữ một câu có thể hình dung trăm vị đời người, cuối cùng, cô chỉ viết xuống một câu: Biết Lãnh Ngạn, là chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi.
Ngọt ngào trong lòng tràn ra từng chút một, cuối cùng che kín lồng ngực, bò lên khóe mắt, bay lên đuôi chân mày, tràn đầy khóe miệng, có người nói, người phụ nữ hạnh phúc, có thể nhìn ra được từ trên mặt, Duy Nhất giờ phút này, chính là khắc họa như vậy.
Sắc trời còn chưa sáng rõ, ngoài cửa sổ vẫn mông lung, Duy Nhất cười thầm than mình vốn tham ngủ hôm nay quá kích động, rõ ràng sớm như vậy đã rời giường.
Quay đầu lại, Lãnh Ngạn và Lãnh Tâm Lãnh Phỉ vẫn còn ngủ say sưa, kiêu ngạo và tự đắc tự nhiên sinh ra, ông xã như vậy, đứa nhỏ như vậy, nhà như vậy, cuộc sống như vậy còn đòi hỏi gì hơn?
Đột nhiên chăn trên giường nhỏ xô lại, có âm thanh rất nhỏ phát ra âm tiết đơn giản: “Cha... Cha... Cha...”
Duy Nhất cười thầm, đây chính là công lao của cô, trước dạy cục cưng gọi cha cha, sau đó hễ là buổi tối cục cưng muốn uống sữa tươi, hay chuyện đi tiểu, có thể ngang nhiên công khai mà đá Lãnh Ngạn, “Bảo bối rõ ràng kêu anh!”
Nhìn Lãnh Ngạn không thể làm gì khác hơn là hạnh phúc vô biên rời giường, cô như tên trộm cười một tiếng, tiếp tục gối cao đầu ngủ.
Dần dần, như vậy tự nhiên tạo thành xu hướng tâm lý bình thường, mặc dù bé cưng sắp một tuổi đã nói từ đơn khá hơn, nhưng buổi tối nhất định gọi “Cha”!
“Cha cha.... Cha cha...” Thân thể nho nhỏ còn đang vặn vẹo, Duy Nhất cười khẽ một tiếng, tiến lên ôm lấy cục cưng, thì ra là Lãnh Tâm bé nhỏ tỉnh.
Lãnh Tâm là con trai bảo bối của bọn họ, cũng là anh trai, ra ngoài sớm hơn em gái Lãnh Phỉ năm phút.
Duy Nhất hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé, “Bảo bối, con cũng không ngủ được giống mẹ sao? Được, vậy nói chuyện với mẹ đi!”
“A...” Lãnh Tâm bé nhỏ lại nở nụ cười làm cho người ta động lòng, phát ra âm tiết đơn.
Duy Nhất bị chọc cười, “Con có thể nghe hiểu lời mẹ nói sao bảo bối? Thật biết nghe lời! Con biết vì sao con tên Lãnh Tâm không? Tên này không hay đừng trách mẹ, là người cha không có tiêu chuẩn của con lấy cho con đấy!”
Hừ! Cô muốn tẩy não cho đứa nhỏ trước Lãnh Ngạn, đừng cho rằng cái tên có thể khiến đứa nhỏ xấu hổ cả đời này do cô lấy!
“Bảo bối! Thật ra thì, đều tại họ của cha không hay, họ Lãnh kia thì tên Lãnh Ngạn nghe còn dễ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác bị người cha vô liêm sỉ của con chiếm đoạt trước cho mình! Bảo bối, đừng trách mẹ! Vốn mẹ quyết định lấy họ Doãn hoặc họ Nhiễm cho con, đều dễ nghe hơn họ Lãnh, nhưng mà, mẹ biết, cha con muốn người nối nghiệp cho nhà họ Lãnh đã lâu rồi, cho nên, phải uất ức con! Chịu uất ức này, nhưng mà cả đời, mẹ vẫn thương bảo bối!”
Thật ra Lãnh Ngạn đã sớm tỉnh lại, vẫn luôn nghe Duy Nhất ở đó nói nhảm, khi nghe Duy Nhất đánh giá dòng họ của mình thì chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, anh không chút nghi ngờ cuộc sống của mình mang theo ba đứa nhỏ, nhưng mà, câu cuối cùng của Duy Nhất lại là câu anh chưa từng nghĩ đến, thì ra bà xã không ngốc như vậy, gì cũng biết, lại giả vờ không biết gì với anh...
“Cô gái thật khờ!” Anh chịu hết nổi cưng chiều trách cứ.
“Anh đã tỉnh? Em đánh thức anh?” Duy Nhất hơi đau lòng.
“Đương nhiên! Anh ở trong mộng cũng cảm thấy lỗ tai nóng lên, nghĩ ai đang nói xấu anh rồi! Hóa ra là bà già nói lảm nhảm!” Lãnh Ngạn không mặc quần áo, cúi người hôn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Lãnh Phỉ trong giường nhỏ bên cạnh.
Duy Nhất nhìn cảnh này lại cong môi lên.
Lãnh Ngạn ngoái đầu nhìn lại, phát hiện cô không vui, không nhịn được cười một tiếng, “Ăn dấm của con gái?”
Duy Nhất ôm con trai xoay lưng về phía anh, “Anh yêu con gái hơn yêu em! Anh ghét bỏ em già rồi!”
Lãnh Ngạn không nói gì, cười ha ha, đi lên phía trước ôm cả cô và con trai vào trong ngực, “Cô gái ngốc! Em già? Anh còn già hơn em nhiều!”
Duy Nhất không vui mừng nhíu mũi, “Nào có! Bọn họ đều nói phụ nữ trưởng thành nhanh hơn đàn ông! Anh nhìn anh xem, bốn năm rồi, vẫn giống như lần đầu tiên em nhìn thấy anh!”
Thì ra quá đẹp trai cũng là một cái tội! Lãnh Ngạn tự kỷ...
“Vậy... Em nói làm sao bây giờ? Làm sao để cho anh già nhanh một chút?” Lần đầu tiên Lãnh Ngạn cảm thấy kiềm lư kỹ cùng ().
“Anh là heo!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Người khác muốn trẻ, anh muốn già?”
“Anh chỉ muốn bảo bối của anh vui vẻ!” Lãnh Ngạn cà cà mũi cô.
Ngón tay anh mang theo ấm áp khiến cho người ta cảm động, sau khi rời đi, trên mũi Duy Nhất còn giữ lại nhiệt độ của anh, cô thoải mái, giống như tất cả phụ nữ ngốc nghếch khác hỏi, “Ông xã, một ngày nào đó em sẽ già, thay đổi, anh còn có thể yêu em sao?”
Lãnh Ngạn ngồi xuống cái ghế bên cạnh cửa sổ, tiện thể kéo bà xã và con trai ngồi lên đùi anh, “Bà xã, em đã quên sao? Ba năm trước anh đã từng nói với em, anh muốn nhìn em trở nên già đi cỡ nào. Chẳng lẽ em không biết, có thể nhìn thấy nhau già đi là hạnh phúc lớn nhất trên thế giới?”
Duy Nhất lặp lại cẩn thận những lời này, trong lòng vô cùng xúc động...
Chân trời, mặt trời đỏ rực nhảy ra khỏi chân trời, một ngày mới tinh lại bắt đầu!
“Bà xã, sinh nhật vui vẻ!” Lãnh Ngạn triền miên trên môi cô không thôi.
Hai người sắp chìm đắm, Lãnh Tâm trong ngực bắt đầu chống lại, bật khóc thét lên. Duy Nhất vội vàng rời khỏi ngực Lãnh Ngạn, chỉ huy anh, “Cục cưng đói bụng, anh đi rót sữa tươi nhanh lên!”
Lãnh Ngạn rất không vui, “Buồn cười, lần nào cũng làm hư chuyện tốt của anh! Anh còn chưa ăn no đâu, em ngược lại đói trước rồi!”
Duy Nhất đỏ mặt lên, “Anh nói mò cái gì đó! Đi nhanh đi!”
“Đi thì đi! Lần sau đừng trách buổi sáng anh không hôn em đó!” Lãnh Ngạn đi ra đến cửa vẫn không quên bồi thêm một câu.
“Em có sao? Còn không mau đi!” Mặt Duy Nhất đỏ ửng lần nữa, túm lấy gối ném về phía anh.
Trên hành lang quanh quẩn tiếng cười đắc ý của Lãnh Ngạn.
Bởi vì Duy Nhất sinh ra từ gia đình nhỏ không hoàn chỉnh, cho nên có yêu cầu hết sức cố chấp với tình thương của cha và mẹ, vì thế kiên trì tự mình nuôi con.
Kể từ khi có đứa bé, buổi sáng của hai người luôn bận rộn.
Cuối cùng sắp xếp ổn thỏa cho hai cục cưng đáng yêu xinh xắn đẹp đẽ xong, hai vợ chồng son lại dẫn hai cục cưng vào trong vườn hoa phơi nắng.
“Bà xã, sinh nhật tổ chức ra sao? Đây chính là lễ lớn, bốn năm một lần!” Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất hái quà ở cây thông Noel.
“Không cần ăn mừng, một nhà chúng ta ăn bữa cơm là được, em thích như vậy!” Duy Nhất mở hộp quà, bên trong là móc chìa khóa thủy tinh đơn giản, chạm khắc bức hình sau khi hai người bọn họ già đi.
Duy Nhất nhíu mày, “Đây không phải là ảnh chúng ta chụp ba năm trước sao?”
Lãnh Ngạn mỉm cười gật đầu, “Bà xã, quà sinh nhật này rất rẻ, không đáng tiền...”
“Không!” Bây giờ Duy Nhất hoàn toàn hiểu được ý của Lãnh Ngạn, tựa vào trong lòng anh, “Đây là món quà quý báu nhất em nhận được! Ông xã, cám ơn anh!”
Dưới ánh mặt trời, trên cỏ, dần chiếu xuống hai bóng hình lồng lên nhau, mà trên xe nôi trong vườn hoa, hai nhóc con ngậm ngón tay, nhìn cha mẹ chúng mà cười hì hì ngây ngô...
Đột nhiên, chung quanh vang lên tiếng động lớn xôn xao, “Wow! Đang làm gì vậy? Chương trình thực tế sao? Nhanh chụp! Một pô hình đáng giá!”
Duy Nhất hoảng hốt rời khỏi ngực Lãnh Ngạn, đỏ mặt nhìn lại, hóa ra là đám người Doãn Tiêu Trác đã quấy phá tuần trăng mật của bọn họ, nhìn dáng vẻ bây giờ, Lãnh Dực và Phỉ Nhi, Doãn Tử Nhiên và Rusa cũng rất hạnh phúc rồi, Rusa cũng đã mang thai, ưỡn bụng kéo cánh tay Doãn Tử Nhiên cười đến ánh nắng rực sáng.
Mấy nhóc Đóa Nhi Thiên Ân vừa xuống xe lập tức nhào về phía Lãnh Tâm Lãnh Phỉ, gọi em trai em gái loạn lên, quan hệ mấy anh em này thật phức tạp...
Làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Tần Nhiên lại dẫn công nhân viên công ty Mặc Toa tới.
“Sao mọi người đều biết?” Duy Nhất ngoài ngạc nhiên cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
“Ông xã nhà em đó, đã sớm thông báo rộng rãi rồi!” Tần Nhiên giao một phần quà tặng cho cô, “Tổng giám đốc, nhớ rõ bốn năm trước, em nói trong đời em anh là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho em, hy vọng hôm nay anh vẫn là người đầu tiên!”
“Cám ơn!” Duy Nhất vừa nhận quà tặng, thì cảm giác phía sau giống như có cơn gió lạnh thổi tới, không cần phải nói, nhất định là căn bệnh núi băng của người nào đó lại tái phát...
Quả nhiên, cánh tay siết chặt, cô bị anh kéo về, hai hàng chân mày của anh nhíu chặt lại, hồi lâu vẫn không thấy nổi giận hiện lên trong mắt anh, “Giữa hai người còn có chuyện này? Sao anh không biết?”
“Này, anh nói bậy bạ gì vậy! Em và Tần Nhiên...” Duy Nhất vội giải thích.
“Câm miệng!” Lãnh Ngạn hung dữ gầm lên, “Tần Nhiên, cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu là nhân viên Kỳ Thịnh, không cần mỗi ngày vui vẻ quên cả trời đất ở Mặc Toa, bắt đầu từ ngày mai quay về Kỳ Thịnh làm! Không cần cậu quan tâm đến Mặc Toa nữa!”
Tần Nhiên rất ấm ức nhưng không nói gì, lúc trước bắt buộc anh đi Mặc Toa là Lãnh Ngạn, hiện giờ túm anh lại cũng là Lãnh Ngạn, ông chủ thì ông chủ...
“Này! Nhưng mà...” Duy Nhất lo lắng Tần Nhiên đi rồi, một mình cô không xử lý được công việc ở công ty Mặc Toa.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Lãnh Ngạn thô bạo quát cắt đứt lời cô, kéo cánh tay cô đi về, “Đều vào đi! Tần Nhiên, mang mấy đứa nhóc vào!”
Trong vườn hoa quanh quẩn tiếng lên án của Duy Nhất, “A – bạo quân! Chuyên chế! Độc tài! Buông em xuống!”
Anh biết rõ, mặc dù ở trước mặt anh bà xã vĩnh viễn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhưng mà, ở công ty đã được tôi luyện thành nữ tổng giám đốc quyết đoán ưu tú, hoàn toàn có thể độc chiếm một phương! Còn Tần Nhiên? Anh tin tưởng bà xã của anh sẽ không phản bội anh, nhưng mà, nghĩ đến Tần Nhiên lại chiếm được một lần đầu tiên trong sinh mệnh của Duy Nhất, sao lại khó chịu như vậy!
Tần Nhiên cười khổ lắc đầu, tại sao lại là mình?
Màn đêm buông xuống, tiệc sinh nhật của Duy Nhất cuối cùng bắt đầu, Lãnh Ngạn tự mình đẩy bánh ngọt, hát sinh nhật đi ra, yên ổn đứng trước mặt Duy Nhất, tình cảm nồng nàn mỉm cười, “Bà xã, cầu nguyện đi!”
Duy Nhất nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng.
Sau đó, cùng Lãnh Ngạn một hơi thổi tắt nến. Trong tiếng hoan hô, Lãnh Ngạn nhỏ giọng hỏi cô, “Bà xã, ước gì vậy?”
“Không nói cho anh!” Duy Nhất cong môi lên.
Lãnh Ngạn cười ha ha, nói nhỏ bên tai cô, “Bây giờ không nói? Buổi tối em sẽ nói...”
Duy Nhất đỏ mặt lên, nhéo ngang hông anh một cái, “Anh nói mò gì vậy! Nhiều người thế!”
“Vậy có liên quan gì? Đây là bình thường mà! Không có chuyện ngược lại chồng em không bình thường! Anh còn muốn sinh cho Lãnh Tâm Lãnh Phỉ một cặp em trai em gái sinh đôi nữa!” Anh phun khí nóng vào cổ cô, tê dại nhanh chóng nổi lên trên da.
Cô che cổ, mặt nóng bỏng, “Ngừng ngừng, anh càng nói càng quá rồi!”
“Này, vợ chồng hai người đang thầm thì cái gì vậy?” Cho tới bây giờ Doãn Tiêu Trác cũng không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội trêu cợt bọn họ.
“Nếu âm thầm nói còn hỏi?” Lãnh Ngạn không thèm câu nệ đáp lễ.
“Con biết! Nhất định là nói nguyện vọng của mẹ nuôi!” Đóa Nhi giơ tay thật cao.
Duy Nhất véo mũi con bé, “Con nhóc này! Con biết nguyện vọng của mẹ nuôi là gì sao?”
“Có ai mà không biết chứ! Mỗi lần mẹ của con ước nguyện, đều giống như các mẹ vậy, lỗi thời rồi!” Ánh mắt Đóa Nhi rất khinh thường khiến cho người lớn cảm thấy rất thất bại.
“Vậy con nói, mẹ nuôi ước cái gì?” Lãnh Ngạn không khỏi cười hỏi.
“Không phải ước hạnh phúc sao? Nguyện mình và ông xã, đứa nhỏ vĩnh viễn hạnh phúc một chỗ, ước mỗi người đều trải qua thời gian hạnh phúc!” Đóa Nhi học giọng điệu Tư Lam.
Quả nhiên là như vậy! Duy Nhất bật cười, toàn bộ mọi người đều cười ngất rồi.
Cô gái trẻ tuổi nhất công ty Mặc Toa đột nhiên hỏi, “Tổng giám đốc, đều nói Nhiễm tổng và Lãnh tổng luôn là hình mẫu vợ chồng hạnh phúc, đây với ngài mà nói, cái gì là hạnh phúc?”
“Đúng vậy, mẹ nuôi, hạnh phúc rốt cuộc là gì?” Đóa Nhi cũng nháy mắt.
Duy Nhất và Lãnh Ngạn nhìn nhau chăm chú, “Tôi nghĩ, hạnh phúc chính là, ở tuổi thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời tôi, giao mình cho anh, mà đi đến cuối cùng, anh luôn ở bên cạnh tôi.”
Hạnh phúc tồn tại, tồn tại trong từng giai đoạn trong sinh mạng của mỗi người, từ gặp nhau ban đầu, đến cuối cùng già đi, chúng ta vẫn luôn...
Nhạn thức này khắc sâu làm sao với Lãnh Ngạn và Duy Nhất? Đối mặt với ánh mắt chân tình bắt đầu tuôn ra của Duy Nhất, Lãnh Ngạn cảm động trong lòng, trời cao sao thương anh, để cho anh có được người phụ nữ trước mắt? Cô từ ban đầu hoa nở, gần nhau đến già đi, cả đời này, có cô, chỉ có cô, không đòi hỏi!
“Bà xã! Hạnh phúc vĩnh viễn thuộc về chúng ta!” Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt long lanh, khó kìm nén mìn, cúi đầu chặn môi cô, không hề bận tâm đến hình tượng của anh, không hề để ý đến bạn xấu sẽ cười nhạo, anh chỉ muốn hung hăng, hung hăng yêu người phụ nữ trước mắt này.
(): Kiềm lư kỹ cùng: Dùng hết bài, dùng hết kỹ năng rồi.
Điển tích: Trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu - Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích lắm chuyện dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì nên bỏ mặc nó dưới chân núi. Hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, con lừa kêu dài một tiếng, hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng vẫn không dám đánh nhau với con lừa. Dần dần hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa vô cùng tức giận, dùng chân đá hổ. Hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: “ Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi“. Thế là hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị hổ thịt biến thành câu “Kiềm lư kỹ cùng” chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.