Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

chương 91-2: tò mò (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhận lấy cái đĩa, Chu Duệ Trạch đưa một miếng cam vào miệng, cái tay còn lại cầm lên một miếng đưa đến khóe miệng Hà Quyên, Hà Quyên cúi đầu, ăn tự nhiên nói: "Anh tự ăn đi, em phải thái thức ăn nữa."

"Để anh." Chu Duệ Trạch nói xong, nhét tất cả phần còn lại của quả cam vào trong miệng, nhét xong liền đi đến nhận lấy dao trong tay Hà Quyên.

Hà Quyên cũng không tranh giành với Chu Duệ Trạch, dao cũng là đồ dùng nguy hiểm.

Đưa dao cho Chu Duệ Trạch, đi lấy gạo, sau khi chuẩn bị nồi cơm điện xong, còn cần phải chuẩn bị xong các loại gia vị khác nữa.

Đúng lúc Chu Duệ Trạch cũng vừa cắt gọn xong, trực tiếp bỏ vào nồi xào.

"Bà xã, hai ngày nữa đi sang tên căn phòng kia đi, sau đó mời Dì nhỏ tới nhà ăn một bữa cơm." Xào xong thức ăn, Chu Duệ Trạch quay đầu hỏi ý kiến Hà Quyên.

" Được!" Sau khi Hà Quyên đáp ứng, lại có chút khó khăn, "Công ty có thể xin nghỉ được không?"

"Không có vấn đề." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, "Anh ta sĩ diện hão, chỉ là có chút xa cách người, bây giờ em đi, anh ta lại không dám càn rỡ."

"Tên Nhiếp Nghiêu này thật là có bệnh, có phải anh ta cảm thấy không có được mới là tốt nhất hay không?" Hà Quyên nghĩ đến Nhiếp Nghiêu liền không biết nói gì, tại sao anh ta nhất định quấn lấy Chu Duệ Trạch?

"Có thể thật sự là có bệnh." Chu Duệ Trạch gật đầu, nói đúng trọng tâm.

Dù sao Nhiếp Nghiêu cũng không nghe được, anh cũng không ngại.

Khi làm việc cùng Chu Duệ Trạch, trừ chuyện thỉnh thoảng sẽ thấy Nhiếp Nghiêu đáng ghét ở ngoài thì Hà Quyên cảm thấy rất vui vẻ.

Nhất là khi cô được tiếp xúc với nhiều công việc, rất vui vẻ.

Tiếp xúc làm việc với Hà Quyên được mộtthời gian dài, Chu Duệ Trạch phát hiện bà xã anh có rất nhiều điều muốn biết, giống như là bọt biển, nhanh chóng tiếp thu kiến thức mới.

"Người trợ lý đâu?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch đi vào phòng làm việc của mình, bọn họ luôn luôn như là hình với bóng, hiện tại thế nào?

Trẻ sinh đôi kết hợp tách ra sao?

"Đi ra ngoài xem cửa hàng một chút." Chu Duệ Trạch cười híp mắt nói, "Bà xã tôi rất có thiên phú với buôn bán."

"Bà xã tôi chính là ngọc thô chưa mài dũa. . . . . . Không đúng, có thể là vô số lần tiếp tục cắt kim cương, vốn là đã rất hoàn mỹ rồi, còn có thể tiếp tục hoàn mỹ hơn." Nhắc tới Hà Quyên, đôi mắt Chu Duệ Trạch sáng lên nhấp nháy rất hưng phấn.

Thấy Nhiếp Nghiêu một hồi im lặng, từ giữa kẽ răng cứng rắn nặn ra hai chữ nói: "Nô lệ của vợ."

"Tôi thích." Chu Duệ Trạch nhíu mày nói.

Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng: "Cậu cam tâm tình nguyện, nếu cậu không cam tâm tình nguyện, ai dám?"

Chu Duệ Trạch cười không nói, hết cách rồi, ai bảo bà xã anh đáng yêu như vậy?

"Chuyện gì?" Nhiếp Nghiêu hỏi Chu Duệ Trạch, không có khả năng cậu ta vô duyên vô cớ tới tìm anh.

"À, buổi chiều xin phép nghỉ, đi ra ngoài sang tên." Lúc này Chu Duệ Trạch mới nhớ tới chuyện chính, tới thông báo Nhiếp Nghiêu một tiếng.

"Đi đi đi đi." Nhiếp Nghiêu buồn cười nói, "Làm xong mọi chuyện nhanh lên một chút, tôi nhanh được giải phóng."

Lúc nào cũng vậy, anh cũng không chịu nổi nha.

Đây từng là người bình thường sao?

Sau khi thay đổi mọi chuyện đều rất thuận lợi, phòng ốc được sang tên, lại mời Phương Thục Tú tới nhà ăn cơm.

Mới bắt đầu Phương Thục Tú không đồng ý lấy tên của bà, nhưng Hà Quyên vẫn kiên trì, nếu không, cô không cách nào an tâm, lúc này Phương Thục Tú mới không thể không đồng ý.

Tới nhà của Hà Quyên và Chu Duệ Trạch, Phương Thục Tú thấy Hà Quyên sống rất tốt, bà cũng an tâm. Lại qua một vài ngày, toàn bộ đồ đạc trong phòng cũng chuẩn bị xong.

Mang toàn bộ hàng hóa lên trên, trên tầng đồ trong nhà cũng mua xong, Phương Thục Tú mở quầy bán đồ tạp hóa.

Bởi vì chung quanh có không ít người đã về hưu, ở nhà nấu cơm, không có việc gì mua chút đồ lặt vặt, vừa đúng lúc tới nơi này của Phương Thục Tú.

Toàn bộ đồ bà bán ở đây, giá tiền cũng không đắt, lại dễ mang lại lợi ích kinh tế, hơn nữa con người Phương Thục Tú rất tốt. Thường xuyên qua lại với hàng xóm chung quanh nên tất cả đều thân quen, trong quầy hàng lúc nào cũng có rất nhiều người lớn tuổi tới nói chuyện phiếm.

Cuộc sống tuổi già của Phương Thục Tú cũng dần đi vào nề nếp, nhàn nhã lại vui vẻ.

Sắp xếp tốt mọi thứ cho Phương Thục Tú, Hà Quyên cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, toàn tâm toàn ý làm việc.

Nhìn Hà Quyên nhiệt tình, Chu Duệ Trạch luôn ở bên cạnh toàn lực trợ giúp, nhìn Hà Quyên nhanh chóng trưởng thành, làm cho anh có cảm giác rất thỏa mãn.

Qua thời gian dài tiếp xúc, cũng không có cảm giác Nhiếp Nghiêu quá phận.

Hà Quyên suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc là Nhiếp Nghiêu biết anh ta không có cơ hội gì, chỉ có chút không cam lòng mà thôi.

Chờ tới lúc bọn họ có thể rời đi, sau này vĩnh viễn có thể thoát khỏi Nhiếp Nghiêu.

Sau khi có ý nghĩ này, Hà Quyên cũng không còn lo lắng đề phòng như trước nữa, ngược lại những ngày sau này rất thoải mái, thoáng một cái đã đến mùa hạ.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch đi ra ngoài tản bộ, ở ngoài đường không có máy điều hòa không khí như ở trong phòng, nhưng mà, lại mang đến cảm giác khỏe mạnh tự nhiên, cũng may, bây giờ không phải là lúc nóng nhất, buổi tối ra ngoài, cũng mát mẻ.

Hai người đang tay trong tay đi dạo trên đường, bỗng nhiên Hà Quyên nhịn không được bật cười.

"Cười cái gì?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi.

"Bây giờ em đang nghĩ, chúng ta quen biết thật đúng là kỳ diệu nha!" Hà Quyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, bởi vì hiện tại chỗ nào cũng có đèn đường, đều là đèn trang sức, hoàn toàn không thấy được bầu trời có bao nhiêu vì sao, ngược lại như thế có chút giống cảm giác gặp nhau ngày đó.

"Ừ, có thể là vận mệnh đã định." Chu Duệ Trạch cười gật đầu.

"Ông xã. . . . . ." Hà Quyên đột nhiên khoác lên cánh tay Chu Duệ Trạch, ngọt ngào gọi một tiếng.

Nhưng một chút vui mừng Chu Duệ Trạch cũng không có, chỉ có kinh ngạc.

Bình thường mà nói, Hà Quyên chưa từng dùng giọng nói nũng nịu như vậy gọi anh, nói cách khác, bây giờ gọi anh như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

"Em...em muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch dùng cái tay còn lại muốn mở cánh tay Hà Quyên ra, đáng tiếc, thử hai lần nhưng không có hiệu quả.

Hà Quyên gắt gao ôm cánh tay Chu Duệ Trạch, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt nhỏ này Chu Duệ Trạch cũng không muốn cự tuyệt điều gì, không thể làm gì khác hơn là khẽ xoa mái tóc của mình, hỏi "Em muốn làm gì?"

"Ông xã, ngày nào đó chúng ta đi đến quán bar xem một chút được không?" Hà Quyên nháy một cái mắt, bắt đầu làm nũng.

Nghe được yêu cầu này của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn chằm chằm Hà Quyên: "Chỉ vì cái này?"

"Em còn chưa từng đi đến đấy." Hà Quyên cong môi lên, "Trước kia không có can đảm đi, lại sợ mình không an toàn. . . . . . Anh đã từng đi quầy rượu chưa?"

Chu Duệ Trạch trố mắt gật đầu, anh đâu chỉ đi qua quầy rượu, nơi "Nguy hiểm" hơn quầy rượu anh cũng đi qua.

"Không cần chờ ngày nào đó, hiện tại đi luôn." Sau đó Chu Duệ Trạch đưa tay đón xe.

Bị Chu Duệ Trạch kéo lên xe, Hà Quyên còn có chút không thể tin được hỏi anh: "Thật sự đi ngay bây giờ?"

"Đương nhiên là thật." Chu Duệ Trạch cười nói, "Nhưng mà, chúng ta sẽ không đi những nơi quá ồn ào đó, em cũng không thích những nơi náo nhiệt."

"Ừ." Hà Quyên gật đầu, cô không thích cái loại âm nhạc đinh tai nhức óc như trong TV, trước quầy rượu là một đám người nhảy múa lộn xộn, cô thích loại nhẹ nhàng một chút, chỉ là uống chút rượu tâm sự, buông lỏng tâm tình, mà không phải nơi phát tiết tâm tình.

Rất nhanh, hai người xuống xe, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên đi tới cửa quán rượu, ngoài cửa có một bảng hiệu có đèn nê ông sáng nhấp nháy, màu sắc nhàn nhạt, không có màu sắc sặc sỡ khoa trương.

Mặc kệ bên trong như thế nào, vừa nhìn vẻ bên ngoài, Hà Quyên cũng cảm thấy rất thoải mái.

Đi theo Chu Duệ Trạch vào, bên trong đột nhiên tối xuống, khiến Hà Quyên có chút không thích ứng kịp, đi chậm một lát, mới thích ứng với ánh sáng bên trong.

Nghe được âm nhạc êm dịu, còn không hề có mùi thuốc lá.

Chu Duệ Trạch trực tiếp kéo Hà Quyên đến bên quầy bar, gọi hai ly rượu.

"Loại rượu này nồng độ rất thấp, nhưng cũng không thể uống nhiều." Chu Duệ Trạch cười nói, tiến tới bên tai Hà Quyên, "Tới ngồi ở quầy rượu rất tốt, có thể quan sát rất nhiều nơi."

"Nếu thích yên tĩnh, có thể đi những nơi kia. . . . . ." Chu Duệ Trạch chỉ cho Hà Quyên nhìn.

"Sao trong quán bar lại không có nhiều người nhỉ?" Sau khi nhìn một vòng Hà Quyên kỳ quái hỏi.

"Lúc này mới hơn tám giờ, khoảng mười giờ mới náo nhiệt." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên mím môi trong ly rượu một chút, buồn cười hỏi, "Thế nào, uống không quen sao?"

"Không phải, uống rất ngon, nhưng mà sợ uống quá nhiều, sẽ dễ say." Hà Quyên nói, khiến Chu Duệ Trạch mỉm cười, quả nhiên bà xã anh rất đơn thuần nha.

Hai người ngồi đó một chút, điện thoại Chu Duệ Trạch vang lên, cúi đầu xem xét tên hiển thị phía trên, khẽ cau mày, nói với Hà Quyên: "Bà xã, anh đi nghe điện thoại một chút."

"Ừ." Hà Quyên gật đầu.

"Không biết người đến gần, không cần để ý." Chu Duệ Trạch không yên lòng dặn dò một câu, lúc này mới rời đi.

Hà Quyên ngồi một mình ở bên quầy bar, Chu Duệ Trạch vừa rời đi, cô thu hồi ánh mắt liền nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, không hề nhìn loạn chung quanh nữa.

Tò mò thì tò mò, nhưng nếu gây phiền toái sẽ không tốt.

Cứ như vậy, dễ dính phiền toái lớn.

Cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh cô, Hà Quyên không nhịn được nhíu mày: "Xin lỗi, nơi này có người. . . . . ."

Nói được nửa câu, sau khi nhìn rõ dáng vẻ người bên cạnh, liền nuốt trở vào.

Người kia tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hà Quyên, cho tới bây giờ Hà Quyên cũng chưa từng thấy qua cái loại ánh mắt chuyên chú đó.

À, không đúng, người kia chưa từng nhìn cô như vậy.

"Thật là trùng hợp." Nếu đã từng quen biết, Hà Quyên cũng không thể làm như không biết, nhưng là lời nên nói, cô vẫn phải nói, "Nơi này đã có người, làm phiền anh đổi một chỗ ngồi khác."

Thịnh Nhạc Dục giống như không nghe thấy, chỉ ngưng mắt nhìn Hà Quyên như vậy, tự nhiên nói: "Em chưa bao giờ tới chỗ như thế này sao?"

Kinh ngạc biến mất, Hà Quyên tự nhiên cười nói, "Tôi vẫn luôn tò mò về nơi này, chồng tôi đã dẫn tôi tới rồi."

Giọng nói giống như đối mặt với một người đồng nghiệp bình thường vậy, không thể nói quen thuộc cũng không nói là xa lạ, giống như, người trước mắt không hề có một chút quan hệ nào với cô.

Thái độ như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục rất không quen.

"Không ngờ em lại tò mò với nơi này, nơi này có cái gì tốt mà tò mò? Chẳng lẽ em cũng tò mò rơi xuống có cảm giác như thế nào sao?" Thịnh Nhạc Dục không nói được tại sao, trong lòng mang theo một luồng khí nóng.

Truyện Chữ Hay