Hà Quyên lắng nghe giọng nói, hình như là từ phía trước truyền tới, xe của họ cũng dừng ở hướng đó.
Bọn họ trước sau vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.
Hà Quyên dừng bước, nhìn Chu Duệ Trạch một chút.
Chu Duệ Trạch liền hiểu đuợc gật đầu, kéo Hà Quyên đến một cây cột khác phía sau, như vậy sẽ không bị Thịnh Nhạc Dục bọn họ phát hiện.
“Bàn đạp gì chứ? Thịnh Nhạc Dục, nói chuyện với anh thật khó nghe. Chúng ta chỉ là chia tay, chia tay không hiểu sao?” Tả Phi Bạch lớn tiếng la Thinh Nhạc Dục, “Chúng ta sống chung không hợp, sau này anh đừng đến tìm tôi !”
“Tìm cô?” Thinh Nhạc Dục tức giận cười, “Tả Phỉ Bạch, chia tay không thành vấn đề, chỉ là tôi muốn hỏi cô một chút, lúc trước ai cho cô cơ hội, cho cô sự nghiệp, hiện tại sự nghiệp của cô thành công, cô muốn chia tay với tôi?”
“Lúc đầu chúng ta yêu đương, anh giới thiệu cho tôi cơ hội là anh can tâm tình nguyện. Tôi cũng không thiếu nợ anh cái gì, đều là anh tự nguyện yêu tôi.” Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề gì, hợp tình hợp lý nói, “Thinh Nhạc Dục, anh không phải cảm thấy hiện tại tôi có bản lĩnh, anh muốn tìm kiếm gì ở tôi?”
“Được, anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh !” Tả Phỉ Bạch giựt túi nhỏ trong tay, cầm lấy ví tiền.
Người khí thế cao ngạo như Thịnh Nhạc Dục, làm sao có thể cam chịu nhục nhã như vậy.
“Tả Phỉ Bạch, cô đừng khinh người quá đáng !”
“Tôi khinh thường anh?” Tả Phỉ Bạch buồn cười, nhìn chằm chằm Thịnh Nhạc Dục, “Rõ ràng đã chia tay, anh còn ở đây triền miên quấn quýt, anh muốn thế nào?”
Thịnh Nhạc Dục bị Tả Phỉ Bạch hỏi rõ ràng, á khẩu không trả lời được, hắn tìm gặp Tả Phỉ Bạch cũng không phải vì muốn nối lại, hắn hoàn toàn không có cảm tình sâu đậm với Tả Phỉ Bạch.
Hắn chỉ là không cam lòng.
Bình thường phụ nữ của hắn theo đuổi, bây giờ quay đầu lại với hắn vênh váo cao ngạo, dựa vào cái gì?
“Không giải thích được sao?” Nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục không nói gì, ngược lại Tả Phỉ Bạch lại càng đắc ý, “Thịnh Nhạc Dục, tôi nói cho anh biết, anh chính là không cam lòng. Anh chính là muốn dẫm nát trên đầu người khác, đến khi được thõa mãn hư vinh của anh.”
“Chung sống với tôi trong khoảng thời gian đó, anh có yêu tôi sao? Trong lòng anh chỉ nghĩ cho chính anh. Ham muốn diện mạo của tôi, nhớ nhung Hà Quyên hiền lành, sau lại nhìn thấy diện mạo trang điểm của Hà Quyên, trong lòng anh lại không yên.”
Tả Phỉ Bạch nói trúng tim đen tâm tư Thịnh Nhạc Dục, không chút lưu tình: “Thịnh Nhạc Dục, từ đầu tới cuối anh đều nghĩ cho anh. Kỳ thật, điều này cũng thật bình thường, tất cả mọi người là người trưởng thành, thích thì đến, thích thì đi, giống như nhu cầu.”
“Lúc đầu tôi với anh sống chung, mục đích là gì, anh không phải là không hiểu rõ. Anh chỉ là muốn có đuợc cảm giác tôn thờ, thõa mãn mà tôi cho anh. Bây giờ tôi đổi lấy thứ tôi cần, tôi còn ở lại bên cạnh anh làm gì?” Mỗi lời nói của Tả Phỉ Bạch cũng giống như là kim thép, đâm sâu vào Thịnh Nhạc Dục, làm cho hắn thương tích đầy mình.
“Cô…” Thịnh Nhạc Dục muốn quát lớn, tức giận muốn mắng, lại phát hiện không biết mắng như thế nào, nói cái gì.
“Tỉnh lại đi, Thịnh Nhạc Dục. Chúng ta đã là người lớn, vẫn còn ở đây đùa giỡn chàng chàng thiếp thiếp cái gì, ngây thơ không phải ngây thơ?” Lời nói của Tả Phỉ Bạch tràn đầy khinh bỉ, đang coi thường sự ấu trĩ của Thịnh Nhạc Dục.
“Hừ, Tả Phỉ Bạch, cô cho rằng tôi sẽ nối lại với cô? Tới đây cũng chỉ là nói cho cô biết, cô đừng đắc ý, sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.” Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Tả Phỉ Bạch giẫm đế giày cao gót nhỏ, cộc cộc cộc bước đi xa.
Buộc phải nghe vở kịch vừa rồi, Hà Quyên sau khi xác định bọn họ đã đi xa, mới chậm rãi bước ra, than nhẹ một tiếng, đều không có nói gì, lôi kéo Chu Duệ Trạch đi tìm xe bọn họ, lên xe về nhà.
Chu Duệ Trạch vừa lái xe vừa cẩn thận liếc qua sắc mặt của Hà Quyên, phát hiện sắc mặt cô vẫn bình thường, một chút cũng không có bị ảnh hưởng bởi vì chuyện mới vừa rồi.
“Làm sao vậy?” Hà Quyên nhận thấy được ánh mắt của Chu Duệ Trạch, quay đầu nhìn anh.
“Không có…” Giọng nói Chu Duệ Trạch dừng một chút, vẫn là quyết định nói thật, “Chuyện mới vừa rồi, em không sao chứ?”
Hà Quyên nở nụ cười, một chút cũng không có chịu ảnh hưởng: “Với em đã không còn liên quan.”
Cô thật không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười.
Thịnh Nhạc Dục chê bai cô, giờ bị người hắn thích ghét bỏ… Cũng không đúng, ý tứ của Tả Phỉ Bạch vạch rõ, Thịnh Nhạc Dục hình như cũng không có thực sự thích Tả Phỉ Bạch.
“Anh nói xem, một người không thích một người khác, tại sao hai người còn phải ở chung một chỗ đây?” Hà Quyên thực sự không hiểu được.
Ở chung một chỗ như vậy, hạnh phúc sao?
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay, quay đầu, chân thành nghiêng mặt cười với Chu Duệ Trạch: “Mọi người có sự lựa chọn của họ.”
Cúi đầu nhìn bàn tay lớn kia, Hà Quyên mím môi khẽ cười, cô cũng tìn được đúng người rồi.
Qua vài ngày nữa, Chu Duệ Trạch cầm hai tờ vé biểu diễn, giống như dâng vật quý đưa lên trước mặt Hà Quyên: “Bà xã, anh mời em đi xem hội diễn xuớng nhé.”
“Điên hả?” Hà Quyên cầm lấy vé vừa nhìn giá vé trên đó, nhìn Chu Duệ Trạch giống như nhìn một người điên, “Nhiều tiền như vậy…”
Đây chính là vé bên trong màn, không phải trên khán đài, giá vé mua hai ngàn mốt, quá xa xỉ.
Chu Duệ Trạch ranh mãnh nháy mắt: “Ông xã của em, anh đây thì thông minh, sẽ làm chuyện đó sao? Người ta cho giám đốc, giám đốc không xem, liền tặng cho anh.”
“Miễn phí?” Con mắt Hà Quyên liền sáng lên, “Cái này tốt quá.”
“Buổi tối thứ sáu… Nếu chúng ta tan việc, cơm nước xong lại đi trễ… Chúng ta mua chút đồ ăn ở trên đường, mang vào.” Hà Quyên liền sắp xếp kế hoặc hôm đó.
“Không thành vấn đề, đều nghe theo bà xã.” Chu Duệ Trạch gật đầu cười, đối với sắp đặt của Hà Quyên, cho tới bây giờ anh cũng sẽ không có ý kiến khác.
Đến thứ sáu, Chu Duệ Trạch lái xe chở Hà Quyêm đi qua, ở gần đây mua đồ ăn nhanh, sau khi kiểm vé đi vào, bọn họ tới rất sớm, người còn chưa đầy đủ, hai người đang ngồi vào vị trí trước tiên đem cơm chiều giải quyết.
Hà Quyên muốn tới phòng vệ sinh, cô liền thuận tiện đem đồ đi bỏ rác.
Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, một người nhân viên mặc đồng phục làm việc đi tới: “Hà Quyên tiểu thư sao?”
“Dạ, có chuyện gì? Hà Quyên kỳ lạ nhìn nhân viên làm việc, đang kỳ quái nhìn hắn tại sao biết cô.
“Là như thế này…” Nhân viên làm việc nhìn một chút, dịch ra bên cạnh một chút, dù sao đây cũng là lối nhỏ, người đến người đi có chút chắn đường.
Hà Quyên đi theo hướng bên cạnh hắn xê dịch, sang bên đó, bên cạnh là đường quẹo, vừa dịch chuyển đến đó, từ bên cạnh một người đi ra, bởi vì góc đó có chỗ ngăn nên trừ Hà Quyên ở ngoài, những người khác không nhìn thấy.
“Hà Quyên, thật là trùng hợp.”
Hà Quyên hơi cau mày: “Tả tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì để nói lại.”