Anh nói, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng vĩnh viễn đừng rời bỏ anh.
Lời vừa đến khóe miệng, Cố Chiêu Ninh bị ý nghĩ này làm cho cứng họng, cô biết một khi nói ra, Hoắc Thương Châu sẽ phản ứng khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn…
Một cơn gió nhẹ đi qua, thổi tung tóc cô.
“Muốn nói gì? Hử?” Hoắc Thương Châu vuốt lại tóc cô, giọng nói cưng chiều.
Đột nhiên, Cố Chiêu Ninh không biết phải nói tiếp thế nào, cô khẽ nghiêng mặt sang một bên không dám tiếp tục nhìn anh, cô chỉ sợ mình không nhịn được nhào vào ngực anh mà khóc nức nở, cô hít mũi một cái rồi thản nhiên nói: “Không có gì, anh đưa em về đi”
“Ừ” Hoắc Thương Châu có một linh cảm mãnh liệt là chuyện xấu, nhưng Cố Chiêu Ninh không muốn nói, anh sẽ không hỏi, anh không muốn buộc cô làm bất kỳ điều gì cô không muốn, trừ chuyện… rời bỏ anh.
Đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, Hoắc Thương Châu lưu luyến không muốn rời, anh biết Cố Chiêu Ninh không muốn giữ mình lại, thôi được, anh sẽ cho cô chút không gian riêng.
Đến khi Cố Chiêu Ninh đóng cửa lại, Hoắc Thương Châu mới từ từ rời đi, xuống dưới tầng, anh lấy điện thoại gọi Lôi Ảnh.
Bên kia………….
Lôi Ảnh theo lệnh đưa Mạc Nhan về nhà, dọc đường đi hai người đều ngượng ngùng
“Anh….”
“Em…”
Như không hẹn mà gặp lại cùng nhau mở miệng, rồi lúng túng cùng cười, Lôi Ảnh bảo “Em nói trước đi”
“Ừm… Không sao, em quên mất rồi.” Mạc Nhan cúi đầu, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn lên đùi. Từ sau tối hôm qua, cô không tự tin đối mặt với Lôi Ảnh nữa, luôn đỏ mặt khiến cô khó chịu.
“Ừ… anh định hoi, em có đói bụng không?” Lôi Ảnh tay cầm lái đầy mồ hôi, anh cũng không biết làm sao, lúc này chỉ thấy lúng túng.
Nghe thấy câu này, Mạc Nhan nở nụ cười, ngước mắt nhìn Lôi Ảnh: “Chúng ta vừa ăn rồi mà.” Cũng không đổi được đề tài sao? Ngốc thế.
Thôi rồi, anh căng thẳng đến nỗi ăn nói không mạch lạc được, đúng là họ còn vừa ăn cơm với nhau, sao lại còn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.
Đang lúc Lôi Ảnh không biết phải làm sao thì điện thoại đổ chuông, như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nghe điện thoại: “Alo, thiếu gia” Không biết Hoắc Thương Châu bên kia nói gì, lông mày Lôi Ảnh nhíu lại sau đó tả lời: “Vâng, được, tôi hiểu rồi”
Cúp điện thoại, anh liếc nhìn Mạc Nhan, sau đó nhìn về phía trước: “Đến nhà rồi, em vào đi”. Xe này đi không thể chậm hơn, vốn chỉ mất nửa tiếng, Lôi Ảnh đi mất một giờ.
Mạc Nhan gật đầu xuống xe, xoay người khom lưng nói với Lôi Ảnh: “Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại”. Nói xong chưa kịp quay đầu đã chạy vào trong nhà.
Lôi Ảnh nhìn theo bóng lưng đang chạy trối chết mỉm cười, một câu nói quan tâm hiến lòng anh lâng lâng, nổ máy đi về phía nhà Cố Chiêu Ninh.
Lúc Lôi Ảnh đến nơi, Hoắc Thương Châu đang đứng ở bên đường nhỏ hút thuốc, Lôi Ảnh cho xe dừng ngay bên cạnh, Hoắc Thương Châu mở cửa xe ngồi lên.
“Lôi Ảnh, điều tra giúp tôi một người”. Hoắc Thương Châu vươn người về đằng trước, nói nhỏ bên tai Lôi Ảnh, nghe xong Lôi Ảnh gật đầu nổ máy xe rời đi.
ngày sau
Lôi Ảnh cầm hóa đơn điện thoại đi vào phòng làm việc của Hoắc Thương Châu, đưa ra trước mặt anh: “Chủ tịch, đây là thứ anh muốn”. Lúc nói chuyện, thần sắc cũng không được tốt, anh biết thế nào cũng sắp có giông bão.
“Là cô ấy?...”Hoắc Thương Châu lẩm bẩm như tự nói với mình, lông mày chụm lại nhìn số điện thoại ngày trước.
“Chủ tịch… Còn có việc này, tôi không biết có nên nói hay không?” Lôi Ảnh vẻ mặt hơi nghi ngại, do dự không biết có nên nói không.
“Nói đi” Hoắc Thương Châu lạnh lúng nói một câu khiến Lôi Ảnh không thể im lặng, anh đi tới bên cạnh ghé vào anh Hoắc Thương Châu thì thầm. Những lời này khiến Hoắc Thương Châu chần chừ nhìn anh, anh gật đầu lại.
“Đừng nói cho ai biết, mình tôi biết là được rồi” Nói xong, anh vò hóa đơn điên thoại ném vào thùng rác, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
“Chủ tịch, cục quy hoạch gửi thông báo tới, thứ tuần sau tổ chức đấu thầu, anh nhất định phải tham gia” Thư ký vừa định vào phòng Hoắc Thương Châu thì thấy anh mở cửa đi ra, cô vội vàng cầm tập văn kiện và bút cho Hoắc Thương Châu khẩn cấp nhờ anh ký tên.
Hoắc Thương Châu không có biểu cảm gì, nhận lấy bút, rồng bay phượng múa ký tên sau đó đưa lại cho thư ký: “Tôi biết rồi, thông báo cho các phòng chuẩn bị sẵn sàng, lần đấu thầu này không được thất bại”
“Vâng” Thư ký nhận lấy văn kiện, sau đó trở lại vị trí bắt đầu truyền lệnh chủ tịch.
“Thiếu gia, có vẻ lần này Hứa Thị cũng tham gia đấu thầu, anh cảm thấy…” Vào thang máy, Lôi Ảnh băn khoăn hỏi.
“Không phải lo lắng, chỉ cần tôi muốn có, không ai có thể tranh giành”. Một lời như đinh đóng cột, anh chính là như vậy, trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, có thể đi được đến ngày hôm nay, đứng ở vị trí này, có thể nói, anh căn bản không có đối thủ, có một số việc anh không muốn làm, nhưng một khi anh đã để mắt tới, đối thủ sẽ chết thảm.
Điều này, Hứa Cần Dương cũng biết rõ.
Hứa Cần Dương ngồi trong phòng làm việc, nhìn công văn mời đấu thầu, giao phó cho các phòng chuẩn bị còn anh hơi bất an ngồi trên ghế hút thuốc.
năm một lần cục hoạch định quốc gia kêu gọi đầu tư, đây không phải vì tiền mà tham gia, chủ yếu là mua danh, lần trước, bị Hoắc Thương Châu chiếm đoạt, lần này không thể thua tiếp, sau năm phát triển, Hứa Cần Dương hiện tại hoàn toàn đủ năng lực chống lại Hoắc Thương Châu nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngại, dập tắt điếu thuốc, anh nhấc điện thoại lên.
“Tôi muốn gặp cô, chỗ cũ” Cúp điện thoại, Hứa Cần Dương lười biếng tựa vào ghế salon, khóe miệng tạo thành một nụ cười bí hiểm.
Trong căn phòng mờ tối, Thiên Mộng Tuyết nghe điện thoại xong lập tức chạy tới, cô vừa vào cửa liền nhìn thấy Hứa Cần Dương vẫn như mọi ngày ngồi trên ghế salon đang cười nhìn mình.
“Tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi, tôi không có thời gian ở cùng với anh”. Thiên Mộng Tuyết vứt túi lên giường, khoanh tay trước ngực đứng cách ghế salon không xa nói với Hứa Cần Dương.
“Chậc chậc, chưa gì đã muốn phủi sạch quan hệ với tôi rồi sao? Thiên Mộng Tuyết, cô là ả đàn bà không có lý trí.” Hứa Cần Dương đứng lên, đôi tay nhét vào túi quần, đùa cợt với Thiên Mộng Tuyết.
“Có nói hay không? Tôi có lý trí hay không khỏi cần anh nhắc nhở, quan hệ của cúng ta là đôi bên cùng có lợi thôi, thế nào? Chẳng lẽ anh không bỏ được tôi? Hơn nữa… anh nghĩ tôi thế nào?” Thiên Mộng Tuyến đưa ngón tay ngọc ngà cởi cúc áo ngực của Hứa Cần Dương để lộ ra bộ ngực kiện tráng hoàn mỹ, đưa tình khiêu khích anh.
“Những lời này tôi nên hỏi cô mới đúng chứ? Cô đang ở đây… câu kéo tôi à?” Hứa Cần Dương tóm tay Thiên Mộng Tuyết, tay kia đột nhiên ôm ngang eo, kéo cô lại sát mình, cười xấu xa với cô.
Thiên Mộng Tuyết biết mình không phải là đối thủ của Hứa Cần Dương, vì vậy giễu cợt cười, khẽ đẩy anh ra hỏi: “Nói đi, tôi biết anh hôm nay tìm tôi không phải vì chuyện ‘này’.
“Cô nói không sai, vẫn còn có đầu óc.” Hứa Cần Dương cười cợt nhả, lùi về sau ngồi trên ghế salon, cầm ly rượu đỏ sóng sánh uống một hớp rồi nhìn Thiên Mộng Tuyết nói: “Giúp tôi một việc”
“Giúp anh một việc?” Thiên Mộng Tuyết nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Hứa Cần Dương và Hoắc Thương Châu là hai kẻ đối đầu, chuyện này ai cũng biết, ban đầu Hứa Cần Dương tìm được cô, chỉ cho cô thấy Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ở cùng nhau, bị choáng váng đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, lúc này, Hứa Cần Dương lại đương nhiên nhờ cô giúp anh làm việc, đầu óc anh ta bị hỏng rồi sao? Cô vẫn còn là người của Hoắc Thương Châu.
“Dĩ nhiên, có cần thiết phải kinh ngạc đến thế không?” Hứa Cần Dương nhún nhún vai, mặt không hề để ý, nhàn nhã nói.
“Chuyện gì?” Thiên Mộng Tuyết hỏi, vẻ mặt khinh thường ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.
“Copy lại đề án đấu thầu của Hoắc Thương Châu cho tôi”. Anh làm việc cũng không thích lề mề, cũng không thích đánh một trận hòa, anh có đầy đủ khả năng khiến Thiên Mộng Tuyết đồng ý làm thay anh chuyện này.
Thiên Mộng Tuyết nghe xong quả nhiên giật mình nhảy dựng: “Anh điên rồi! Đừng có mơ! Tôi không giúp được anh chuyện này” Thiên Mộng Tuyết nhìn vẻ tự tin của hắn trong lòng sợ hãi, người đàn ông này quá kinh khủng, cô đã làm những gì lại đi chọc vào Hứa Cần Dương.
“Hô? Là tôi mơ sao? Vậy tốt thôi, cô không làm, tôi cũng không miễn cưỡng.”
Hứa Cần Dương có thể thoải mái bỏ qua cô như vậy khiên cô bất an, nghi hoặc nhìn Hứa Cần Dương, cô nói: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”
“Ha ha, cô thật thông minh, làm sao bây giờ? Tôi hình như không bỏ được cô rồi.” Hứa Cần Dương kéo tay Thiên Mộng Tuyết, lôi cô ngồi lên đùi mình, sờ điều khiển trên ghế salon, ấn về phía TV: “Xem cái này chút nhé” Anh quay đầu Thiên Mộng Tuyết đang nhìn ra chỗ khác về phía TV.
Trong màn hình TV, một cảnh tượng không chịu nổi, còn có tiếng rên rỉ của cô, cô đau nhói, sớm đã nghĩ Hứa Cần Dương không phải dạng vừa, nhưng không nghĩ được hắn lại ghi lại toàn bộ những cảnh giường chiếu của bọn họ.
“Tắt đi” Cô không muốn nhìn nữa, cả thân người run rẩy vì sợ, cuối cùng cô đã tự phá hủy bản thân, phá hủy thân thể cũng phá luôn cả danh dự của mình.
Lúc này, cô có lựa chọn thế nào thì Hứa Cần Dương cũng sẽ khiến cô tan xương nát thịt.
“Thật ra thì… rất đẹp mắt, cô không thấy thế sao? Cô biểu diễn khá lắm, Hoắc Thương Châu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.” Lời uy hiếp của hắn trần trụi, cô không còn sự lựa chọn nào khác, bằng không cuốn băng này sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Hoắc Thương Châu.
Cô làm được không? Đôi tay run rẩy bóp chặt, khớp xương trắng bệch, móng tay bặp vào thịt đau nhói. Sắc mặt Thiên Mộng Tuyết trở nên trắng bệch, môi run run đáp ứng: “Tôi đồng ý! Nhưng… anh phải đưa toàn bộ đống băng đĩa này cho tôi.”
Cô không tự cướp đoạt, vì cô biết, nếu Hứa Cần Dương cho cô xem cái này, nghĩa là hắn đã sao ra một bản, cô bắt mình tỉnh táo để đàm phán với hắn.
Hứa Cần Dương có được điều mình muốn vỗ vỗ vào má Thiên Mộng Tuyết: “Thế này mới ngoan. Thật ra thì… Hoắc Thương Châu vẫn luôn không thèm sờ đến cô phải không? Bởi vì… Cô rất chặt?” Những lời khó nghe vang bên tai Thiên Mộng Tuyết, cô trừng mắt trước tên khốn kiếp, cô hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức.
“Tôi quả nhiên đoán không sai, chậc chậc, tốt lắm, cho cô ngày, đủ chứ?” Hứa Cần Dương cười cợt, khẽ đẩy Thiên Mộng Tuyết, hắn xoa xoa mông cô rồi bắt đầu trượt xuống.
Sỉ nhục! Hưng phấn! Hai loại cảm giác mâu thuẫn ập vào đầu Thiên Mộng Tuyết, Hứa Cần Dương đang khiêu khích cô, cô có cảm giác đôi tay không an phận của hắn cách một lớp tất mỏng đang kích động phần nhạy cảm của mình.
“Chậc chậc, quả nhiên là 騒, nhìn xem,nước nhiều thế này.” Hắn rút tay ra, nhẫn tâm đẩy ngã Thiên Mộng Tuyết trên ghế salon, tiếp tục nhào tới.
Không có tiếng phản đối, thân thể cứng nhắc của cô lần nữa tiếp nhận thân thể cường tráng của Hứa Cần Dương, lần này cũng không khác gì lần trước, hắn không hề thương tiếc chiếm đoạt, nhưng khác ở chỗ cô không có cảm giác tổn thương mà lại thấy thỏa mãn mãnh liệt.
Cổ họng Hứa Cần Dương giật giật, động tác vẫn không ngừng, hắn ngẩng đầu, con mắt khát máu nhìn Thiên Mộng Tuyết: “Nói đi, người cô yêu là tôi! Không phải Hoắc Thương Châu”.
Thiên Mộng Tuyết biết, Hứa Cần Dương lại xem cô như Cố Chiêu Ninh, tại sao! Tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Cố Chiêu Ninh, tại sao cô đều phải đóng vai kẻ thay thế.
Cô lắc đầu, cắn chặt môi không cho phép mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cô càng như vậy, Hứa Cần Dương càng hành hạ cô, hắn dừng động tác, nhẹ nhàng hời hợt cọ xát ở một nơi nào đó.
Thiên Mộng Tuyết là một người sinh lý bình thường, cảm giác đột nhiên bị rút ra khiến cô khó xử, cô giãy giụa cơ thể, cố gắng để tiếp tục cái cảm giác hừng hực ấy, nhưng Hứa Cần Dương cố tình không để cô được như ý, hắn vẫn hung hăng nhìn cô bằng ánh mắt say mê: “Nói mau! Nếu không, tôi hành hạ cô đến chết”. Vừa nói hắn vừa cầm một ly rượu đỏ trên khay tưới lên người cô.
Bị lạnh đột ngột, Thiên Mộng Tuyết kêu a lên một tiếng, cảm giác lạnh vừa có thể hóa giải vừa khiến cô đau khổ.
“Đừng”. Thiên Mộng Tuyết cảm thấy đầu lưỡi mềm mại liếm trên cơ thể khiến cô co quắp, hắn cố ý, hắn muốn dùng cách này hành hạ cô, để cô phải thừa nhận mình chính là kẻ buông thả.
“Đừng? Vậy cầu xin tôi…!Mau!” Hứa Cần Dương nói xong tiếp tục liếm trên người cô, từng chỗ, từng chỗ thưởng thức hương vị rượu đỏ.
“Đừng! Đừng! Anh thả tôi ra đi! Hứa Cần Dương! Đừng đối xử với tôi như vậy.” Thiên Mộng Tuyết không cách nào nói lời trái với lương tâm, bởi vì Hứa Cần Dương xem cô như Cố Chiêu Ninh, điều này khiến cô càng nhục nhã, cô không cần, không muốn làm vật thay thế đi cầu xin Hứa Cần Dương.
Liếc nhìn người đàn bà vẫn còn mạnh miệng, Hứa Cần Dương tiến đến bông hồng sung mãn phía trên, nụ hoa chớm nở kia đã sớm chờ đợi hắn tới hái. Hắn hé miệng, đớp xuống mãnh liệt không hề báo trước khiến cơ thể Thiên Mộng Tuyết khẽ run lên.
“Tôi yêu anh! Tôi yêu anh! Anh đừng hành hạ tôi”. Thiên Mộng Tuyết đã rơi vào tay giặc, cô bỏ qua cả sự kiêu ngạo cuối cùng, cố nén sự chua xót, rơi nước mắt lên tiếng.
Hứa Cần Dương buông cô ra, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Thiên Mộng Tuyết, lòng hắn không có lấy một chút thương hại, hắn không lau nước mắt cho cô, vẫn nhìn cô chằm chằm, hung hăng chiếm đoạt.
“Nói đi! Cô sẽ rời bỏ hắn! Sẽ đến bên tôi”. Hắn lại dùng sức một lần nữa, con mắt như sói trừng mắt nhìn cô, lúc này hắn không thấy Thiên Mộng Tuyết, mà là Cố Chiêu Ninh.
“Á! Đừng đừng” Thân thể đau đớn như tê liệt khiến Thiên Mộng Tuyết toát mồ hôi hột, cô không chịu nổi, Hứa Cần Dương đã nổi điên rồi, hắn thật đáng sợ, cô lắc lư cái đầu, mái tóc như thác nước xòa trên mặt đất, cô mở miệng cầu xin: “Tôi sẽ rời bỏ anh ta! Tôi sẽ! Sẽ đến với anh.” Thiên Mộng Tuyết muốn làm Hứa Cần Dương tỉnh lại, đành phải làm theo ý hắn, trái với lòng mình, một tia mất mát xoẹt qua tim, nhục nhã, nước mắt cô đã ướt nhẹp ghế salon.
“Ặc…” Thấy Thiên Mộng Tuyết lại lần nữa cầu xin, Hứa Cần Dương rốt cuộc phóng ra, hắn ôm chặt cô, như đang ôm Cố Chiêu Ninh của hắn, ngửi mùi hương dịu dàng trên mái tóc, hắn thì thầm bên tai cô: “Anh biết ngay, em nhất định sẽ đến với anh, anh đợi em, đợi em trở lại bên anh.”
Đoạn tỏ tình này, khiến Thiên Mộng Tuyết đang nằm trong lòng hắn ngẩn người, tại sao, Cố Chiêu Ninh luôn dễ dàng làm động lòng đàn ông, ngay cả một kẻ độc ác như Hứa Cần Dương cũng có thể nói ra những lời động tình như vậy.
Hứa Cần Dương có thể không thiếu thủ đoạn có được Cố Chiêu Ninh, nhưng hắn không dùng, hắn một mực bảo vệ cô, một mực mong chờ Cố Chiêu Ninh yêu hắn, cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Những điều này càng làm Thiên Mộng Tuyết hận cô hơn.
Tỉnh khỏi cơn mơ, Hứa Cần Dương đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thiên Mộng Tuyết rồi xoay người ôm quần áo vào phòng tắm, trước khi đi còn ném lại một câu lạnh lùng: “Nhớ là ngày”. Nói xong cũng không thèm quay đầu lại bước đi.
Thiên Mộng Tuyết lê thân thể đau nhức chậm chạp mặc quần áo, nhưng nước mắt không sao cầm nổi, thi nhau rơi.
Cố Chiêu Ninh! Cô muốn vui vẻ, được, tôi sẽ lập tức cho cô nếm thử hương vị như tôi ngày hôm nay! Sẽ khiến cô cả đời nay không thể quên.
Mặc quần áo tử tế, cô xách túi, kìm nén thân thể khó chịu, như chưa hề xảy ra chuyện gì, đi ra khỏi căn phòng mà cả đời cô cũng không thể nào quên.
Đứng dưới vòi hoa sem Hứa Cần Dương ngẩng đầu cho nước sối vào khuôn mặt tuấn tú của mình, vẻ độc ác thâm thúy trên mặt được thay bằng nét u sầu. Mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Cố Chiêu Ninh, hắn đều không biết phải làm sao.
Thật ra, hắn không ít hơn một lần tự hỏi mình thích Cố Chiêu Ninh ở điểm nào, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện không còn là thích mà đã là yêu sâu đậm, một cái nhăn mày, một nụ cười, mọi cử động của cô đều khiến tim hắn rung lên, cô buồn cũng khiến hắn khổ sở. Yêu một người sao lại khổ như vậy, nếu có thể, hắn muốn mình sẽ không bao giờ biết đến cô gái này.
Cầm khăn bông lau khô nước trên mặt, hắn chống tay nhìn mình trong gương, ngay cả bản thân mình hắn cũng không còn nhận ra nữa.
Choang! Tiếng kính vỡ, đấm tan khuôn mặt cười độc ác trong gương thành trăm nghìn mảnh.