“Ừ”, Hoắc Thương Châu gật đầu, tới bên ghế có dán tên họ ngồi xuống.
Show thời trang đã diễn ra h đồng hồ, Bạch Hiên Dật cùng Josie sóng đôi bước ra trong trang phục tình nhân màu trắng hạ màn cho buổi trình diễn. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các người mẫu lần lượt trở lại xếp thành hai hàng dọc sân khấu, đi cuối là Cố Chiêu Ninh lúc này cũng đã đứng trên sàn.
Phía dưới, tiếng vỗ tay không ngừng, có người nói nhỏ vài câu bên tai Hoắc Thương Châu, anh gật đầu đứng dậy, không nói gì với Thiên Mộng Tuyết, vòng qua cô lên sân khấu, nhận một bó hoa tươi từ nhân viên phục vụ đi lên.
Lúc này, dưới sân khấu đột nhiên tĩnh lại, tiếng nhạc cũng nhỏ dần.
Cố Chiêu Ninh nhìn thấy Hoắc Thương Châu cũng kinh ngạc hốt hoảng, việc tặng hoa bình thường không phải là việc của nhân viên bọn họ sao? Thế nào… Hoắc Thương Châu lại xuất hiện khiến Cố Chiêu Ninh bất ngờ, nhưng khi thấy anh ôm bó hoa đến, cô lại không thể không nhận, đành nở một nụ cười gượng gạo.
Những người khác không hiểu chuyện này là thế nào, lúc Cố Chiêu Ninh nhận hoa xong nói cảm ơn, Hoắc Thương Châu cũng ôm cô, người khác cho rằng đây là một loại lễ nghi thông thường, nhưng có vài người biết là không phải. Đó chính là bản thân Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh, còn có Bạch Hiên Dật và Thiên Mộng Tuyết.
Bạch Hiên Dật đang thất thần nhưng thấy tiếng vỗ tay vang lên cũng vỗ tay theo, cuối cùng anh vẫn không thắng nổi Hoắc Thương Châu, năm trước cũng vậy mà năm sau vẫn thế.
Thiên Mộng Tuyết ngồi bên dưới, nhìn hai người ôm nhau, ngón tay bấu chặt quần, hàm răng cũng phát ra tiếng kèn kẹt, cô không hiểu, tại sao! Rốt cuộc chuyện này là thé nào! Chẳng lẽ hôm nay anh mang cô tới để xem cái màn này?
Cô không thể không thừa nhận, màn biểu diễn của Hoắc Thương Châu thực sự là tốt quá rồi, đổi lại nếu là quá khứ, cô đã tức giận bỏ đi, đoạn tuyệt quan hệ với Hoắc Thương Châu, nhưng bây giờ, cô không thể làm vậy, cái gì càng khó có được cô càng cố gắng, huống hồ Hoắc Thương Châu là của cô, cô tuyệt đối không để Cố Chiêu Ninh cướp đi anh dễ dàng như vậy.
Hoắc Thương Châu càng như vậy, Thiên Mộng Tuyết càng hận Cố Chiêu Ninh, cô hận quãng thời gian mình đang chịu đựng tủi nhục còn cô ta lại một mình hưởng thụ trọn vẹn người đàn ông của mình, cô hận là trái tim thuộc về cô đã bị Cố Chiêu Ninh ngang nhiên cướp mất.
Khi Hoắc Thương Châu kết thúc một cái ôm lưu luyến không rời, anh không hề báo trước nói nhỏ bên tai Cố Chiêu Ninh: “Anh yêu em”. Nói xong, anh đẩy Cố Chiêu Ninh bắt tay cô một cái, kèm theo một nụ cười tinh quái.
Cố Chiêu Ninh hoàn toàn bối rối, mặt đỏ bừng, may là cô có trang điểm nếu không đã dễ dàng bị nhận ra, cô cũng cười cười với Hoắc Thương Châu ánh mắt mang tia cảnh cáo.
Mạc Nhan đang đi làm cũng lén chạy ra khỏi công ty để chạy tới tham dự buổi họp báo của Cố Chiêu Ninh, nhưng cô đến trễ h, nhưng thôi không sao, đến chúc mừng một cái cũng được, xuống xe cô vội vã chạy lên tầng.
“Aizz” Sơ ý, hai người đang chen chúc vào thang máy đâm sầm vào nhau, kết quả không ai vào được. Mạc Nhan nắn nắn bả vai bị đau, hung hăng quát kẻ đụng vào mình: “Anh không có mắt à, anh!...” Vừa nhìn mặt người đàn ông này, cô cứng họng.
“Ngại quá, Mạc tiểu thư, vừa rồi tôi không để ý” Lôi Ảnh cũng vội vã chạy đến, anh thay Hoắc Thương Châu tham gia hết một cuộc họp liền vội vã chạy đến chúc mừng Cố Chiêu Ninh, không ngờ va phải Mạc Nhan.
“Là anh à… Anh đẹp trai! Anh cũng đến muộn thế à? Ai da, thôi không nói nữa, đi nhanh nào.” Mạc Nhan vô tư vỗ vai Lôi Ảnh, đột nhiên nhớ ra thời gian gấp gáp, vội vã lôi anh vào thang máy.
Cô gái này… Đúng là có điểm giống thiếu phu nhân năm đó, Lôi Ảnh buồn cười, lần đầu tiên gặp cô là trong lễ cưới của thiếu gia, khi đó bọn họ là phù râu phù rể, cô gái này không ngừng tìm anh nói chuyện khiến anh mệt muốn chết, lần thứ hai là ở Thắng Thiên, anh tuân lệnh đưa cô say gần chết về nhà, suốt dọc đường đi cô nói luôn mồm, nhai đi nhai lại chuyện mình thất tình rồi người đàn ông kia đểu cáng ra sao.
Tóm lại, mỗi lần gặp phải cô gái này Lôi Ảnh đều thấy nhức đầu, nhưng năm không gặp, anh ngược lại cảm thấy cô đã thay đổi, còn thay đổi chỗ nào thì anh cũng không rõ.
Lúc chạy đến hội trường, màn Hoắc Thương Châu tặng hoa rồi ôm Cố Chiêu Ninh không qua nổi mắt hai người.
Mạc Nhan cho một cùi chỏ vào sườn Lôi Ảnh, tầm mắt không rời sân khấu: “Uy, Hoắc Thương Châu rốt cuộc có ý tứ gì? Sao anh ta lại tới trêu chọc Ninh Ninh”.
Vấn đề này… sao lại hỏi anh?
Lôi Ảnh cứng họng, câu hỏi này không trả lời có được không? Hơn nữa, anh là người của thiếu gia, con nhỏ này ngang nhiên nói xấu thiếu gia trước mặt mình, không sợ chết hay sao?
Đổi lại, nếu là người khác nói Hoắc Thương Châu như vậy, Lôi Ảnh đã tuyệt đối không khách sáo dạy dỗ cho cô im mồm hoặc cảnh cáo một phát, nhưng lúc này anh lại không làm thế, anh nghĩ rằng là người quen của Cố Chiêu Ninh nên không so đo. Liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mạc Nhan ngẫm nghĩ.
“Cô hỏi thiếu phu nhân đi” Lôi Ảnh nói giọng mềm nhũn rồi đi về phía sân khấu, lúc này show thời trang đã kết thúc, đèn cũng được bật sáng.
“Lôi Ảnh, anh đến rồi”. Cố Chiêu Ninh thấy Lôi Ảnh thì nhiệt tình chào hỏi, sau đó thấy Mạc Nhan xuất hiện sau lưng anh không khỏi kinh ngạc: “Hai người…”
“Ngẫu nhiên thôi.” Hai người trăm miệng một lời cũng nói xong cùng kinh ngạc nhìn nhau.
Cố Chiêu Ninh thấy dáng vẻ đáng ngờ của hai người mỉm cười: “Sao giờ mới đến, tiếc quá.” Cô kéo Mạc Nhan sang rồi nói với Lôi Ảnh, trong lời nói này rõ ràng còn có ý tứ khác.
“Ây da! Mình bận chết đi được! Hơn nữa, cậu thiết kế, mình muốn xem lúc nào chẳng được.” Mạc Nhạc vội vàng kéo tay Cố Chiêu Ninh vung vẩy làm nũng, Lôi Ảnh đứng một bên có vẻ không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở sự có mặt của mình.
“Tôi…” Mạc Nhan như định nói gì với Lôi Ảnh, nhưng thấy cách đó không xa có hai người đi tới không thèm nói nữa, Tiểu Tam lộng hành. Đây là ý tưởng lóe lên trong đầu cô, thấy Thiên Mộng Tuyết cô có cảm giác hận nghiến răng nghiến lợi, cô chỉ muốn tặng cho mụ đàn bà ngạo mạn kia hai cái bạt tai.
Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh cũng thuận thế nhìn lại, thấy Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh khom người đi về phía sau lưng anh, còn Cố Chiêu Ninh rất mất tự nhiên đứng yên một chỗ không biết phải phản ứng ra sao. Đi không được ở lại không xong, toàn bộ ánh mắt đổ về phía Hoắc Thương Châu mang theo tức giận và bất mãn.
Ngược lại, Thiên Mộng Tuyết lại có vẻ ung dung tự tại, nhìn Cố Chiêu Ninh cười khinh miệt, nụ cười này không ai thấy, cô thu hồi tầm mắt nhìn Hoắc Thương Châu, anh xem ra nhìn thấy ánh mắt tức giận của Cố Chiêu Ninh nhìn Thiên Mộng Tuyết, định mở miệng, nhưng Thiên Mộng Tuyết đã tranh nói trước: “Cố tiểu thư, thật hâm mộ, show thời trang hôm nay rất đặc sắc, chúc mừng cô.” Thiên Mộng Tuyết thể hiện rất tốt khí phách của một thiên kim tiểu thư, uyển chuyển cười đưa bàn tay ngọc ngà ra trước mặt Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh cũng không thể hiện là căm ghét cô ta, tươi cười vương tay: “Cảm ơn Thiên tiểu thư, hôm nay cô bớt thời gian đến đây, đúng là ngoài dự tính của tôi.” Lời đanh như thép của Cố Chiêu Ninh khiến Thiên Mộng Tuyết mất mặt. Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh có cảm giác nhìn thấy một tia ác động trong mắt Thiên Mộng Tuyết khiến cô rung mình, nhưng ngay lập tức cô ta lại uyển chuyển nhìn mình cười, Cố Chiêu Ninh tự cho là mình thấy ảo giác nên cũng không để bung.
Thiên Mộng Tuyết cử động khóe miệng, con ngươi cũng lộ ra sắc lạnh, thu tay lại khinh bỉ nhìn Cố Chiêu Ninh: “Haizz, cả ngày tham gia những show thời trang lớn, tôi cũng thấy vô nghĩa, đến đây xem có gì vui không.” Cô không nhịn được nữa, không lo người khác nghĩ gì chỉ cần trêu chọc được Cố Chiêu Ninh.
Những lời này, không khó nhìn ra, show diễn của Cố Chiêu Ninh chẳng qua là trò hề, căn bản không trèo qua khỏi mặt bàn.
Hoắc Thương Châu hắng giọng một cái, cau mày liếc Thiên rồi lạnh lùng nói: “Để Lôi Ảnh đưa em về.” Vốn chỉ muốn để Thiên Mộng Tuyết hiểu rằng anh và cô không thể ở bên nhau, không nghĩ là cô ta lại ngang nhiên làm tổn thương Cố Chiêu Ninh như vậy. Anh làm sao có thể để cô tiếp tục ở lại đây, nếu không vì Cố Chiêu Ninh lại trở nên mù quáng.
“Thương Châu… Chúng ta còn chưa nói xong…” Nói được một nửa, bị ánh mắt của Hoắc Thương Châu chặn lại, cô biết mình không thể tiếp tục, liên tiếp hạ bậc thang đều không được, vì vậy cô hít một hơi, ngạo mạn sửa lại tóc: “Vậy cũng được, em vê trước, anh nhớ đừng về quá muộn.” Lúc nói lời này, rõ ràng ánh mắt rất mập mờ, cô muốn Cố Chiêu Ninh hiểu lầm, khiến cô ta không được thoải mái.
Chờ Lôi Ảnh đưa Thiên Mộng Tuyết đi, Mạc Nhan cảm thấy mình đứng đây cũng không thích hợp, vì vậy nói nhỏ vài câu bên tai Cố Chiêu Ninh rồi rời đi.
Nhìn hội trường vẫn còn nhiều nhân viên đang làm việc, Cố Chiêu Ninh không được tự nhiên, lúc này Bạch Hiên Dật và Josie cũng đã thay xong trang phục đi về phía bọn họ.
“Đại thiết kế Cố… đừng có bỏ chạy, tối nay cô phải mời khách đấy.” Bạch Hiên Dật biết Cố Chiêu Ninh đang lúng túng, mặt rất cợt nhả đến bên cạnh Hoắc Thương Châu, ôm vai hai người nhạo báng.
“Phải đấy, cô cũng thấy hôm nay tôi bỏ công sức thế nào, trời ơi mệt chết đi được, cô phải bồi thường đi.” Josie cũng sớm phát hiện ra sự gượng gạo của người, nghe Bạch Hiên Dật nói xong cũng hùa theo.
“Tối nay tôi mời! Nhât định rồi” Cố Chiêu Ninh bị hai người cùng chọc cười, cô không để ý Hoắc Thương Châu chỉ nhìn Josie, hai người vừa quen nhau mà như bạn thân nhiều năm, Cố Chiêu Ninh có cảm giác rất thoải mái.
“Hôm nay mọi người cực khổ rồi, buổi tối công ty tổ chức lễ chúc mừng, lúc đó quản lý từ sẽ dẫn mọi người đi ăn, cảm ơn mọi người đã cố gắng.” Cố Chiêu Ninh đột nhiên cầm ống nghe trên ghế lên, nói với các nhân viên đang thu dọn đồ đạc trong hội trường.
Mọi người nghe thấy vậy cũng ồ lên vui vẻ.
Sau đó, Hoắc Thương Châu đi cùng Bạch Hiên Dật còn Cố Chiêu Ninh đi cùng Josie rời khỏi hội trường.
Bốn người tới Ngọc Sáng, lần này Hoắc Thương Châu cố ý tới đây, anh làm sao lại để Cố Chiêu Ninh mời, anh lấy lý do mừng thành công của Cố Chiêu Ninh, sau đó Cố Chiêu Ninh có cố chấp cũng bị người mãnh liệt lôi đến khách sạn Ngọc Sáng.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ có người khiến không khí có vẻ lạnh lẽo, Cố Chiêu Ninh suy nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kỳ cục, liền gọi điện bảo Mạc Nhan tới.
Hoắc Thương Châu thấy Mạc Nhan tới cũng gọi điện cho Lôi Ảnh, lần này anh có mưu đồ, cặp vừa đủ, phòng trừ Cố Chiêu Ninh mượn cớ cùng Mạc Nhan chạy mất, nhắc tới cô Mạc Nhan này cũng thấy kỳ cục, không chịu nổi sự đả kích của người khác bị hắn quật ngã, cuối cùng lại ngoan ngoãn để Lôi Ảnh kéo về nhà, chỉ là… đáng thương cho Lôi Ảnh.
Mạc Nhan tới không lâu thì Lôi Ảnh cũng đi ào, mấy người ngồi ổn định rồi Hoắc Thương Châu liền mở miệng: “Để chúc mừng buổi họp báo thành công của Ninh Ninh, chúng ta cùng nâng ly.”
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, gọi thân thiết quá thể” Mạc Nhan ngồi bên cạnh Cố Chiêu Ninh, rùng mình một cái, cô không tin nổi những lời này lại được thốt ra từ miệng Hoắc Thương Châu, thật không tương xứng với diện mạo của hắn.
Cố Chiêu Ninh buồn cười nhìn Mạc Nhan, sau đó cầm ly đứng dậy.
Nghe Hoắc Tổng gọi Thiết kế Cố là Ninh Ninh, Josie giờ mới hiểu, hóa ra họ là một đôi, thảo nào chả trách vừa rồi ở hội trường cô cố ý giữ khoảng cách với Bạch Hiên Dật, điều này càng làm cho Josie thích Cố Chiêu Ninh, quả là một cô gái yêu ghét rõ ràng, nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.
Sau khi uống một ly với mọi người, Hoắc Thương Châu nháy mắt với Lôi Ảnh, Lôi Ảnh hiểu ý, đứng lên cầm ly rượu nói với Mạc Nhan: “Mạc tiểu thư, hôm nay ngại quá va vào cô, cho tôi chuộc lỗi.” Nói xong, uống một hơi hết ly rượu.
Mạc Nhan tính tình vốn cởi mở, mặc dù thích uống vang đỏ, nhưng thấy Lôi Ảnh uống hơi hết ly Bạch Cửu, cô cũng nâng chén, mặc kệ Cố Chiêu Ninh ở bên cạnh lôi kéo, nói với Lôi Ảnh: “Rất có dáng đàn ông, hôm nay tôi cũng hơi lỗ mãng, coi như bỏ qua.” Làm một hơi, trong ly không còn giọt rượu nào.
Bạch Hiên Dật vừa rồi cũng nhìn thấy Hoắc Thương Châu nháy mắt với Lôi Ảnh, sao anh lại không hiểu có ý gì, dù sao cũng cùng nhau lớn lên. Thật ra, lúc ở hội trường, lúc chuẩn bị đi ra Bạch Hiên Dật thấy Hoắc Thương Châu và Thiên Mộng Tuyết đi tới trước mặt Cố Chiêu Ninh, câu chuyện của họ anh nghe thấy cả, anh biết Hoắc Thương Châu thật lòng với Cố Chiêu Ninh, ngay cả Thiên Mộng Tuyết, người con gái anh từng vì cô sống khốn khổ cũng nhìn với ánh mắt khinh thường, Bạch Hiên Dật hiểu đã đến lúc anh phải thoát ra, là bạn của Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu anh cũng không thể ngồi không mà nhìn, vì vậy, suy nghĩ một hồi anh cũng hướng về phía Mạc Nhan: “Vị này chính là Mạc tiểu thư phải không? Tôi đã nghe Cố Chiêu Ninh nói về cô, lần đầu gặp mặt, cạn một ly.”
Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh ngạc nhiên tại chỗ, ngay cả Cố Chiêu Ninh cũng vậy, hôm nay không phải ăn mừng cho cô hay sao, thế nào lại đều nâng ly với Mạc Nhan.
Tửu lượng của Mạc Nhan không tốt, chén vừa rồi quá mạnh, lại pha lẫn rượu, đầu óc hơi choáng váng, nhưng thấy thần tượng Bạch Hiên Dật lại mời rượu mình, cô kích động không phân biệt đông tây nam bắc, vội vàng một hơi hết ly Bạch Cửu.
“Nhan Nhan! Đừng uống nhiều như vậy.” Cố Chiêu Ninh định gọi Mạc Nhan để sau còn có hướng thoát thân, nhưng cô nốc rượu như thế này, có khi lại phải lôi về nhà.
“Không sao! Bạch Hiên Dật, à, Kevin! Tí nữa anh phải ký tên cho tôi nhé” Mạc Nhan rượu vào sẽ lời ra, đây là đặc điểm của cô.
Lúc này còn chưa say đã không kiềm chế được.
Vì vậy… Trên bàn rượu, Mạc Nhan bị chuốc cho nằm lên bàn, ai cũng tốt tốt, một phụ nữ ba đàn ông, kết quả làm sao khác được.
“Được rồi, đằng nào cũng đã ăn xong, Lôi Ảnh đưa Mạc Nhan về nhà.” Hoắc Thương Châu đắc ý cười, sau đó nghiêm túc đứng dậy tuyên bố kết thúc bữa cơm, nhìn trộm cô gái đang gục trên bàn cười trộm.
“Không cần không cần, tôi đưa cô ấy về được rồi.” Cố Chiêu Ninh vội vàng khoát tay, sao cô lại không hiểu ý Hoắc Thương Châu, nhưng trong tình hình này, cô không biết phải định nghĩa quan hệ của hai người là gì, trừ khi anh giải quyết xong chuyện với Thiên Mộng Tuyết.
“Xem cô kìa, Thương Châu sao có thể yên tâm để một người phụ nữ đưa một người phụ nữ sau khướt về nhà?” Bạch Hiên Dật cũng đứng lên hùa vào.
‘Thiếu… Cố tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Mạc Nhan về nhà an toàn.” Thói quen gọi Cố Chiêu Ninh là thiếu phu nhân đến bây giờ Lôi Ảnh vẫn chưa sửa được, thấy mình nói lung tung vội vã sửa lại.
Được rồi, cô biết kết quả thế nào cũng như thế này.
Cố Chiêu Ninh cũng không cố chấp nữa, sau khi mấy người rời đi, Josie lên xe Bạch Hiên Dật, Mạc Nhan bị lôi vào xe Lôi Ảnh, cô đành ngoan ngoãn ngồi vào xe Hoắc Thương Châu, không cam tâm ngồi xuống.
Suốt dọc đường đi, cô không nói câu gì chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Sao? Em định không thèm để ý đến anh thế à?” Hoắc Thương Châu không nhịn được nữa, sự bướng bỉnh này khiến anh phát điên. Anh không thể chịu nổi bộ dạng cô phớt lờ mình.
“Không có, chỉ cảm thấy anh quá đáng thôi.” Cố Chiêu Ninh vẫn đang tức giận, cô giận anh mang Thiên Mộng Tuyết đi, giận anh tạo cơ hội cho Thiên Mộng Tuyết nhục mạ cô trước mọi người.
“Không ngờ em cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy.” Lời nói của Cố Chiêu Ninh nhắc nhở anh, rõ ràng người khơi mào chiến tranh là cô, thế mà lại nói như vậy, điên rồi, lúc đó anh thậm chí còn thấy Thiên Mộng Tuyết thiếu nước vỡ mạch máu.
“Bạn gái anh lợi hại hơn em nhiều.” Cô cố ý chêm vào mấy chữ bạn gái.
“Em nhất định phải nói thế với anh à? Em không biết suy nghĩ của anh thế nào sao? Anh muốn đưa cô ấy đi vì cái gì! Chẳng lẽ em không hề biết?” Hoắc Thương Châu đột nhiên quặt tay lái, dừng lại ven đường, nổi giận khóa Cố Chiêu Ninh giữa hai tay mình, nhìn cô không chớp mắt.
“Buông em ra! Em không muốn tiếp tục như vậy nữa, anh không có cách nào rũ bỏ trách nhiệm, em hiểu, cho nên… chúng ta kết thúc đi.” Cô tưởng rằng Hoắc Thương Châu nhắc nhở cô nhớ những lời anh nói lúc đầu, khi đó anh nói rõ ràng phải có trách nhiệm với Thiên Mộng Tuyết, không thể rũ bỏ.
Bụp! Đấm một phát vào ghế sau lưng Cố Chiêu Ninh ngăn cô nói tiếp. Đôi mắt anh lúc này hằn tia máu trừng trừng nhìn như muốn nuốt sống cô. Hai chữ kết thúc như một quả bom nổ tung trong đầu anh, hô hấp ngày càng gấp rút, chậm rãi áp lại gần Cố Chiêu Ninh, nhìn cô đang cắn chặt môi.