Buổi sáng sau khi thức dậy, Đỗ Lôi Ti vội vàng đi tới phòng Bùi Mộng Na, cầm điện thoại mới vui vẻ nói “Mộng Na, mau xem, đây là điện thoại tổng thống mới mua cho chị!”
Bùi Mộng Na còn ngái ngủ mở mắt, không còn sức nói “Lôi Ti, em còn muốn ngủ, tí nữa nhìn.”
“Mộng Na, mau dậy đi, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu tới mông rồi!” Nói xong lôi kéo cô.
Bùi Mộng Na không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, tựa vào đầu giường “Chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Mộng Na, em xem chiếc điện thoại này đi, tối qua tổng thống đưa cho chị!” Đỗ Lôi Ti cầm điện thoại nói.
“Một chuyện nhỏ như vậy mà chị cũng gọi em dậy, chỉ là một cái điện thoại thôi mà!” Nói xong lại nằm xuống giường.
“Mộng Na, Mộng Na xinh dẹp, đừng ngủ nữa, lát nữa chị còn phải thử áo cưới, em đi cùng chị đi?” Đỗ Lôi Ti làm nũng.
Bùi Mộng Na nhìn Đỗ Lôi Ti, híp mắt hỏi “Lôi Ti, em phát hiện ra chị có chút thay đổi......!”
“Thay đổi gì?” Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.
“Em cảm thấy chị ngày càng gấp gáp!” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
“Làm gì có, sao chị có thể gấp gáp chứ?” Đỗ Lôi Ti bác bỏ.
Bùi Mộng Na cười, từ từ đến gần cô nói “Có phải chị thích anh trai em không?”
Đỗ Lôi Ti bị nói sững sờ, ngay sau đó phản ứng lại “Làm sao có thể, chị không thích anh ấy, cả ngày nhăn nhó như một tờ giấy, lạnh lùng như băng!”
“Thật sự không thích?” Bùi Mộng Na không tin hỏi lại lần nữa.
“Thật, thật, làm sao chị có thể thích người đàn ông lạnh lùng đó chứ?” Đỗ Lôi Ti nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Chị nhìn xem, chị nhìn xem.......”
“Thì sao, nhìn cái gì chứ?”
“Chị còn nói chị không yêu anh em? Nếu thật sự không yêu, em hỏi chị một vấn đề, sao lúc nói chuyện lại cà lăm như vậy, hơn nữa khuôn mặt lại đỏ như mông khỉ!” Bùi Mộng Na nói xong càng tiến gần hơn.
“Chị.......chị.......chị thật sự không có!” Đỗ Lôi Ti khẩn trương.
“Lôi Ti, nếu chị yêu anh em thì thổ lộ đi, không cần phải yêu đơn phương như vậy, nếu anh trai em cũng yêu chị, vậy thì hợp đồng kia có thể hủy bỏ, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Nhưng mà......” Đỗ Lôi Ti muốn phản bác nhưng cô lại cảm thấy cô ấy nói đúng.
Bùi Mộng Na hưng phấn nói “Lôi Ti, đừng nhưng gì nữa, ngàn vạn lần không được bỏ qua cơ hội này nếu không chị sẽ hối hận, chị biết không?”
“Nhưng lỡ tổng thống không thích chị thì phải làm sao?”
“Vậy còn có thể làm sao, chị phải khiến anh ấy thích chị, chị phải cố gắng, em tin anh em sẽ yêu chị!” Bùi Mộng Na khẳng định.
Cô đang suy nghĩ không biết cô thích tổng thống từ lúc nào? Cô thật sự muốn biết nhưng không có ai cho cô biết đáp án, là ở buổi họp báo hay là lúc công chúa đánh cô, hay là khi về phủ tổng thống anh tặng cô chiếc điện thoại?
Vừa nghe những gì Mộng Na, cô thật sự đồng lòng nhưng nếu như tổng thống không thích cô, vậy cô phải làm sao? Sau này làm sao nhìn mặt tổng thống chứ?
Bùi Mộng Na nhìn thấy cô do dự liền khuyên “Lôi Ti, chị phải thử một lần, nếu không chị làm sao biết kết quả sẽ thế nào chứ?”
Đỗ Lôi Ti vẫn im lặng không nói gì, nhìn chiếc điện thoại nghĩ tới vẻ mặt của tổng thống......
“Chị tự mình suy nghĩ đi!” Nói xong Bùi Mộng Na từ trên giường đi vaop hòng tắm.
Trong đầu Đỗ Lôi Ti đều là những lời Mộng Na nói, thôi vậy chết thì chết, thích chính là thích, tại sao lại phải giấu, nếu bị tổng thống từ chối cô liền nói là cô đùa thôi, cũng sẽ không lúng túng.
Nhưng bây giờ cô thật sự lo lắng thằng bé kia, hôm qua thằng bé dính keo lên ghế cô ngồi, xem ra cuộc sống sau này của cô sẽ không dễ dàng.
Đỗ Lôi Ti quay về phòng mình, lấy giấy bút, ngồi trước bàn trang điểm viết thư “Anh như mặt trời còn em như một chú dê con trên cánh đồng cỏ xanh! Anh là hướng tây em như mặt trời! Em thích anh!!! Anh là hướng bắc còn em như cơn gió Bách Hợp! Anh là hướng nam em chính là cô gái trong lòng anh! Đông Nam Tây Bắc, anh là người em yêu! Em thích anh, có chừng mực, tiết chế, anh, em thích anh! Tổng thống, em biết như vậy là vi phạm điều khoản trong hợp đồng, cũng là điều cấm kỵ của anh, nhưng mà thích chính là thích!”
Cô viết xong, kiểm tra lại lần nữa, cô lẩm bẩm “Oa, mình thật tài, viết thư giống như thơ, ha ha......”
Đỗ Lôi Ti bỏ thư vào phong bì, đi tới phòng ăn hỏi “Tiểu Ngọc, tổng thống chưa xuống sao?”
“Thưa phu nhân, tổng thống chưa xuống!” Tiểu Ngọc mở miệng.
Đỗ Lôi Ti cười nói “Tiểu Ngọc, đừng nói chuyện với tôi như vậy, tôi không quen lắm, chúng ta là bạn mà!”
“Phu nhân, như vậy không tốt đâu, dù sao......” Tiểu Ngọc khổ sở nói.
“Được rồi, tiểu Ngọc, tôi cũng không làm khó cô nhưng mà tôi không thích cô đối với tôi quá xa lạ, đúng rồi bữa sáng đã xong chưa?” Đỗ Lôi Ti hỏi.
“Dạ đã chuẩn bị xong!”
“Tiểu Ngọc, cô chuẩn bị bữa sáng của tổng thống cho tôi, tôi sẽ đưa lên!”
“Vâng, xin chờ một chút!”
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy tiểu Ngọc bê bữa sáng đi tới, đưa tay nhận lấy “Đưa tôi!”
Xoay người đi về phía phòng làm việc của tổng thống.
“Cốc cốc cốc......”
“Vào đi!”
Đỗ Lôi Ti bê bữa sáng vào, mỉm cười nói “Tuấn Vũ, bữa sáng của anh đây.
Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Cô đem bữa sáng đặt trên bàn làm việc, từ trong túi lấy ra phong thư, để trước mặt tổng thống “Tổng thống, cái này của anh, tôi đi ra anh hãy xem!” Nói xong, chạy nhanh như làn khói.
Bùi Tuấn Vũ đứng dậy, ba bước cũng thành hai bước, đuổi theo kéo cô vào lòng.
Đỗ Lôi Ti giùng giằng nhưng cô càng giãy giụa Bùi Tuấn Vũ càng siết chặt tay, trong lúc nhất thời, hai người sát gần nhau, đầu của cô tựa vào ngực anh.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng cô có thể cảm thấy thân nhiệt trên cơ thể anh, không tự chủ được nhích lại gần.
Đỗ Lôi Ti cảm thấy tư thế này thật mập mờ, cô không giãy giụa nữa, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt bóng loáng lộ ra nét nam tính, bây giờ cô rất kích động, muốn đưa tay chạm vào.......
“Cô muốn làm gì?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
“Không có, không có gì......” Đỗ Lôi Ti dùng hết hơi sức đẩy người đàn ông trước mặt ra chạy ra ngoài.
“Lôi Ti, sao chị hốt hoảng như vậy? Có ai đuổi theo chị sao?” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti kéo Bùi Mộng Na vào phòng mình đóng cửa lại, Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói “Mộng Na, chị nghe lời em, vừa mới thổ lộ với anh trai em!”
Bùi Mộng Na lộ ra khuôn mặt vui mừng “Có thật không?”
Đỗ Lôi Ti gật đầu “Thật!”
“Vậy chị nói với anh em thế nào? Anh trai em trả lời thế nào?” Bùi Mộng Na vội hỏi.
“Chị không nói với anh trai em!” Đỗ Lôi Ti trả lời.
Bùi Mộng Na nhất thời tối sầm mặt “Vậy chị thổ lộ thật sao?”
“Thật!”
“Chị đã thổ lộ sao lại không biết anh em nói gì?” Bùi Mộng Na sốt ruột.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói “Chị viết thư, chị mới đưa cho anh ấy rồi chạy ra ngoài.”
Bùi Mộng Na cảm thấy không còn gì để nói “Sao chị phải chạy chứ, anh em cũng sẽ không ăn thịt chị, hơn nữa thời đại nào rồi mà còn viết thư? Có gì thì cứ nói thẳng là được, sao lại phải tốn sức như vậy?”
“Chị cảm thấy viết thư tỏ tình sẽ tình cảm hơn, hơn nữa nếu trực tiếp thổ lộ chị làm không được!”
Bùi Mộng Na tối sầm mặt……
…….
“Tình cảm gì chứ? Có phải chị từ thời cổ đại xuyên tới đây không vậy?”
“Mộng Na, dịu dàng một chút, không được như vậy, như vậy rất không dịu dàng!” Đỗ Lôi Ti cười nói.
Lúc này Bùi Mộng Na không còn gì để nói, trợn mắt “Em như vậy không phải do chị sao?
Đỗ Lôi Ti mím môi nói “Mộng Na, dừng tức giận. Bây giờ phải làm sao?”
“Mặc kệ!”
“Đừng như vậy. Chị biết sai rồi, làm ơn, bây giờ phải làm sao?” Đỗ Lôi Ti nài nỉ.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô cuống quýt chạy ra ngoài, cầm phong thư trên bàn lên xem.
Anh nhíu mày xem thư, vo tròn là thư ném vào thùng rác.
Xem ra anh khiến cô có ảo tưởng mới có thể phát sinh ra chuyện này.
Bùi Tuấn Vũ đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng ngủ.
Anh đẩy cửa đi vào, nhíu mày lạnh giọng “Mộng Na, em ra ngoài đi!”
Bùi Mộng Na cảm thấy có chuyện gì đó, đi tới hỏi “Anh, sao vậy?”
“Đi ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ đuổi khách.
Đỗ Lôi Ti khẩn trương từ trên giường đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt……
“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Bùi Mộng na vẫn như cũ hỏi.
“Đi ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ nói xong đẩy cô ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
“Tuấn Vũ, anh……anh, anh……” Đỗ Lôi Ti vừa nói vừa lui về phía sau.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô chằm chằm, từ từ đi tới, kéo cô về phía mình, giọng nói lạnh lẽo “Sao? Yêu tôi?”
Bây giờ Đỗ Lôi Ti cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng lúc nãy cô vào phòng anh vẫn bình thường, sao giờ lại trở nên thế này?”
Nguyên nhân là tại lá thư sao?