Bùi Mộng Na không ngờ Tiểu Ngọc lại lớn lên trong cô nhi viện, trong lòng nhất thời cảm thấy thương hại!
Tiểu Ngọc nhìn cô cười nói “Cô không cần dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, ít nhất tôi cũng lớn lên trong cô nhi viện cho nên tôi phải cảm ơn viện trưởng!”
“Tiểu Ngọc, tôi có thể giúp được gì không?” Bùi Mộng Na nhìn cô khẽ hỏi.
“Ha ha......Không cần, Lý Mật đã giúp tôi rồi, cảm ơn cô!” Tiểu Ngọc nhìn cô nói.
Bùi Mộng Na nhìn cô than thở “Cảm ơn cái gì? Tôi căn bản cũng không giúp được gì!”
“Mộng Na, cô không cần để ý, bây giờ cô nhi viện đã khá hơn một chút, là chuyện vui mà!” Tiểu Ngọc nói.
“Tôi biết cô vui nhưng mà bây giờ tiền cô kiếm được đều gửi về cô nhi viện, cô xem bây giờ cô không thể mua gì cho riêng mình!” Bùi Mộng Na nói.
Tiểu Ngọc bật cười “Mộng Na, tôi biết cô muốn tốt cho tôi nhưng mà tôi cảm thấy mình rất may mắn!”
Qua một lúc lâu, xe hơi dừng cạnh đường, Tiểu Ngọc đi xuống xe, dẫn đường đi về chỗ của mình!
Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn phòng ốc trước mặt nói “Tiểu Ngọc, cô ở đây?”
“Đúng!” Tiểu Ngọc mở cửa phòng nói “Vào đi!”
Bùi Mộng Na đi vào nhìn quanh bốn phía “Tiểu Ngọc, ở đây không phải quá chật sao?”
“Một người ở là vừa rồi!” Tiểu Ngọc nói.
“Hay là cô về nhà tôi đi?” Bùi Mộng Na nói.
“Không, tôi cảm thấy ở đây rất tốt!” Tiểu Ngọc trả lời.
Bùi Mộng Na ngồi trong phòng chơi một lúc “Tiểu Ngọc, tôi về đây, lúc nào rảnh tôi lại qua thăm cô!”
“Được, tôi đưa cô ra!” Tiểu Ngọc nói xong đi tới.
“Không cần, tự tôi đi là được!” Bùi Mộng Na ngăn cản.
Tiểu Ngọc đưa người đến cửa nhìn cô đi ra khỏi hẻm, lúc này mới đóng cửa phòng!
Bùi Mộng Na ngồi trong xe nghĩ bởi vì chuyện của Lôi Ti mà thư ký Đường đuổi Tiểu Ngọc đi thật là ghê tởm!
Về đến nhà nếu gặp thư ký Đường, nhất định phải cho anh ta đẹp mặt!
Đỗ Lôi Ti ngồi trên thuyền, nhìn chiếc thuyền chậm rãi trôi, trong lòng hết sức thấp thỏm, cô không biết phải giải thích mọi chuyện với mẹ thế nào......
Lý Mật đứng đó nhìn phong cảnh xung quanh, hưng phấn nói “Lôi Ti, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp!”
“Ha ha, thật sao?” Đỗ Lôi Ti cười nói.
“Dĩ nhiên, tôi rất thích nơi này!” Lý Mật nghiêm túc nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô cười nói “Nếu cô thích thì thường xuyên đến đây đi!”
Tiếu Bằng nhìn thấy cô không được tự nhiên, đi tới cạnh cô khẽ nói “Lôi Ti, có phải em không vui không?”
“Ha ha......Em rất vui!” Đỗ Lôi Ti đơn giản trả lời.
“Lôi Ti, em không lừa được anh đâu, anh biết bây giờ trong lòng em có áp lực rất lớn!” Tiếu Bằng nói.
Đỗ Lôi Ti dần dần thu hồi nụ cười “Bây giờ em lo lắng khi nhìn thấy mẹ, em phải giải thích thế nào?”
Tiếu Bằng nhìn về nơi xa nói “Bác gái sẽ không trách em!”
“Sai rồi, Tiếu Bằng, không phải mẹ em trách em hay không mà là em không có mặt mũi nào nhìn mẹ!” Đỗ Lôi Ti nghiêm túc nói.
“Lôi Ti, những chuyện này vốn dĩ không phải lỗi do em!” Tiếu Bằng nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti tránh ánh mắt anh ta, quay đầu nhìn ra chỗ khác “Tiếu Bằng, anh không hiểu, mẹ cực khổ nuôi em cùng em trai lớn lên nhưng em lại không làm tròn trách nhiệm của một người con, đây chính là lỗi của em, bây giờ mẹ cùng em trai đang rất lo lắng cho em......”
Lý Mật đi một vòng trên thuyền, lần nữa đi tới bên cạnh hai người cười hỏi “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi!” Tiếu Bằng trả lời.
Lý Mật dần dần thu hồi nụ cười trên mặt, mất tự nhiên nhìn ra biển!
“Lý Mật, chúng tôi đang nghĩ xem nên đưa xô đi đâu chơi!” Đỗ Lôi Ti nói.
Cô không phải không muốn nói cho cô ấy biết hai người nói gì, mà là nếu như có nói ra cũng chỉ làm cho cô ấy thêm lo lắng cho nên bây giờ cô chỉ có thể lựa chọn không nói!
Thuyền dần dần cập bến, Tiếu Bằng xách hành lý đi xuống thuyền, Đỗ Lôi Ti đi theo anh ta, lúc chuẩn bị xuống thuyền, Tiếu Bằng đưa bàn tay to ra giữ tay cô, một tay đỡ eo cô đưa cô lên bờ!
Lý Mật đứng đó nhìn hai người, trong lòng cảm thấy nhói đau, cô biết Lôi Ti không quan tâm tới người đàn ông trước mắt nhưng mà cô......
Đỗ Lôi Ti đứng trên bờ nhìn thấy vẻ mặt cô không tự nhiên nói “Tiếu Bằng, anh đỡ Lý Mật đi!”
Tiếu Bằng đi tới không có tinh thần đỡ cô ấy lên bờ!
Lý Mật cảm thấy vừa rồi mình hơi luống cuống, lập tức đổi chủ đề “Lôi Ti, nhà cô còn xa không? Ở đây có chỗ nào chơi vui không?”
Đỗ Lôi Ti thấy dáng vẻ bây giờ của cô rất hưng phấn liền nói “Nhà tôi ở gần đây, ở đây có rất nhiều nơi để đi, rảnh rỗi tôi sẽ đưa cô đi!”
“Được, cứ quyết định vậy đi!” Lý Mật cười nói.
Đỗ Lôi Ti thu hồi nụ cười trên mặt, càng đi về phía trước trong lòng càng lo âu......
Lúc đi tới trước cửa nhà, Đỗ Lôi Ti dừng bước, nhìn người đàn ông đang xách hành lý đi tới!
Đỗ Lôi Ti hốc mắt ươn ướt......
Đỗ Lỗi đứng ở xa đã cảm thấy cô gái trước mặt nhìn rất quen, khi cậu đến gần vẻ mặt ngạc nhiên dường như không tin dụi dụi hai mắt......
“Em trai......” Đỗ Lôi Ti nghẹn ngào kêu.
“Chị......” Đỗ Lỗi đi tới, túi đồ trong tay rớt xuống đất, vành mắt đỏ hoe “Rốt cuộc chị đi đâu? Chị có biết em với mẹ tưởng rằng chị không còn tồn tại trên thế giới này nữa.......”
“Em trai, chị sai rồi!” Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt nói.
Tiếu Bằng nhìn hai chị em ôm nhau nói “Hai người không nên đứng đây, có gì vào nhà rồi hãy nói!”
Đỗ Lôi Ti lau nước mắt “Em trai, chúng ta vào nhà đi!”
Đỗ Lôi nhặt túi đồ rớt trên mặt đất hỏi “Vị này là......?”
Đỗ Lôi Ti cười nói “Đây là bạn chị tên Lý Mật!”
“Xin chào, tôi là Đỗ Lỗi!” Đỗ Lỗi thân thiện đưa tay ra.
Lý Mật cũng đưa tay ra nói “Xin chào, tôi là Lý Mật, gọi tôi Tiểu Mật là được!”
“Chị, mấy tháng không gặp sao bụng chị lại......?” Đỗ Lỗi tò mò nhìn cô hỏi.
Mấy người vừa đi vừa nói, lúc đến trước cửa nhà, Đỗ Lôi Ti dừng bước......
“Chị, sao chị không vào?” Đỗ Lỗi tò mò hỏi.
“Chị sợ nhìn thấy mẹ!” Đỗ Lôi Ti nhìn cậu nói.
Lý Ái Hoa cầm rổ, nghĩ muốn ra vườn hái một ít rau cải, nhìn thấy mấy người đứng trước cửa trong nháy mắt ngây người, rổ từ trong tay rớt xuống đất phát ra tiếng......
Đỗ Lôi Ti rơi nước mắt, mở cửa “Mẹ......”
Lý Ái Hoa vẫn đứng im tại chỗ chảy nước mắt nhìn cô.......
“Mẹ......” Đỗ Lôi Ti gọi, đi tới ôm bà nói “Mẹ, là con gái khiến mẹ lo lắng!”
Lý Ái Hoa nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, nhẹ nhàng nói “Chỉ cần con còn sống là tốt, chỉ cần mẹ có thể nhìn thấy con là tốt......”
“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, con biết sai rồi!” Đỗ Lôi Ti khóc nói.
Lý Ái Hoa không ngờ con gái mình còn sống, bây giờ bà không biết phải nói gì......
“Mẹ, chị, có chuyện gì vào nhà rồi nói, hai người xem khách vẫn còn đứng ở ngoài kìa!” Đỗ Lỗi cười nói.
Lúc này Đỗ Lôi Ti mới nhớ “Mẹ, chúng ta vào nhà đi!”
“Được, vào trong nhà ngồi đi!” Lý Ái Hoa vội vàng mời khác vào nhà.
Đỗ Lôi Ti cúi người nhặt cái rổ rớt trên mặt đất, đi theo mọi người vào nhà!
“Tiểu Lỗi, con đi pha trà đi!” Lý Ái Hoa nói với con trai.
“Con đi ngay đây!” Đỗ Lỗi cầm túi đi vào bếp.
“Chào dì, cháu là Lý Mật, bác cứ gọi cháu Tiểu Mật là được!” Lý Mật tự giới thiệu.
“Xin chào, hoan nghênh cháu đến nhà bác!” Lý Ái Hoa lịch sự nói.
Đỗ Lôi Ti thấy trên ghế sa lon có con rối, nhíu mày hỏi “Mẹ, sao mẹ vẫn còn làm mấy con rối này?”
Lý Ái Hoa nhìn con gái than thở “Đó là lúc trước mẹ lấy ra xem, sau khi biết con xảy ra chuyện liền không làm nữa, cứ để đó đến tận bây giờ!”
Đỗ Lôi Ti áy náy nhìn mẹ “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con biết con làm mẹ lo lắng, con thật là bất hiếu!”
“Lôi Ti, mẹ chỉ có con cùng Tiểu Lỗi, chỉ muốn hai đứa an toàn ở bên cạnh mẹ như vậy là mẹ thỏa mãn rồi!” Lý Ái Hoa nhìn con gái nói.
“Mẹ......” Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt nhìn mẹ.
“Trà tới rồi!” Đỗ Lỗi bưng trà ra.
Đỗ Lôi Ti nhận ly nước trà, để trước mặt mọi người nói “Lý Mật, đây là nhà tôi!”
“Nhà cô thật là đẹp!” Lý Mật nhìn cách trang trí xung quanh nhà nói