Bùi Mộng Na đứng một bên lo lắng nói “Lôi Ti, như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt, cứ quyết định vậy đi, có chuyện gì chị chịu trách nhiệm là được!” Đỗ Lôi Ti đảm bảo.
“Dì, cháu không đi tìm ba đâu, cháu muốn ở lại đây!” Bùi Vũ nói.
Đỗ Lôi Ti đảo mắt, chợt cười nói “Không cần ai phải đi!”
“Thật không?” Bùi Mộng Na yên tâm hỏi.
Lúc này xem như không có chuyện gì nhưng cô cũng không muốn trêu chọc anh trai.
Bùi Vũ vui mừng hỏi “Dì, vậy chúng ta không trêu ba nữa.......”
“Dĩ nhiên không phải!” Đỗ Lôi Ti cắt ngang lời cậu bé, sau đó tiếp tục nói “Chúng ta có thể gọi điện cho ba cháu tới!”
“A.......?” Bùi Mộng Na khẽ kêu.
Xem ra anh trai cô thật sự không thể tránh được rồi!
Đỗ Lôi Ti đi tới đầu giường cầm điện thoại, ấn nút gọi “Alo, Họ Bùi kia, anh nhanh qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi!”
Nói xong không đợi đầu dây bên kia trả lời, cô liền cúp điện thoại!
Đỗ Lôi Ti hưng phấn cầm đạo cụ, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân......
Bùi Tuấn Vũ không chút suy nghĩ mở cửa đi vào, một thùng nước đá pha bột trắng dội lên đầu anh......
Bùi Tuấn Vũ cả người ướp nhẹp, cầm xô nước, tối sầm mặt hỏi “Là ai làm......?”
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy vẻ mặt anh, không nhìn được cười lớn, vừa cười vừa hỏi những người bên cạnh “Chơi vui hay không......”
Mạnh Lạp, Bùi Mộng Na cùng Bũi Vũ đồng loạt nhìn cô, cũng không dám cười!
Đỗ Lôi Ti dần thu hồi nụ cười hỏi “Không buồn cười sao?”
Ba người đứng đó không có trả lời cô!
Bùi Tuấn Vũ tối sầm mặt, lạnh giọng hỏi “Cái này là ai làm?”
Ba người đứng đó đồng loạt giơ tay chỉ vào cô......
Nháy mắt Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt “Các người thật là không có nghĩa khí, rõ ràng là.......”
Bùi Mộng Na đi tới bên cạnh cô, khẽ nói bên tai cô “Lôi Ti, đừng nói, nếu không bọn em sẽ chết rất thê thảm, chị không giống bọn em!”
A......
“Nói, rốt cuộc là ai làm?” Bùi Tuấn Vũ lại hỏi.
Đỗ Lôi Ti không thèm để ý, đi tói trước mặt anh “Là tôi làm, thế nào, không được sao?”
“Em......” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nói.
“Tôi làm sao? Tôi cảm thấy chán nên muốn bày trò chơi, nếu anh không đồng ý vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây!” Nói xong muốn đi ra khỏi phòng.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, vội vàng đi tới, giơ tay lau bột trên mặt, dịu dàng nói “Lôi Ti......Anh không có ý đó, đừng đi.......”
“Anh, nếu tôi có chuyện gì thì em đi ra ngoài trước......” Bùi Mộng Na nói xong liền chạy ra.
Bùi Vũ nhìn thấy cô không có nghĩa khí bỏ lại một mình cậu, nhìn ba nén cười nói “Ba, con cũng đi làm bài tập đây.......”
Mạnh Lạp nhìn thấy hai người chạy ra ngoài, cảm giác mình đứng đây giống như kỳ đà cản mũi nói “Tuấn Vũ, cậu nhìn cũng biết, tôi cung bị giống cậu, tôi đi ra ngoài trước!”
“A.... ...?” Đỗ Lôi Ti hướng bóng dáng kêu.
Sao lại đi hết chứ? Thật là không có nghĩa khí!
Đỗ Lôi Ti đi tới giường nằm xuống, giằng co một ngày cảm thấy hơi mệt.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô nằm trên giường, đi vào phòng tắm!
Một lát sau Bùi Tuấn Vũ đi ra, vừa lau tóc ướt vừa nhìn cô gái nằm trên giường, đi tới cạnh cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn cô nằm ngủ say, hơi nở nụ cười......
Mỗi tối Tiểu Ngọc đều tới pub hát, Lý Mật đi tới ngồi xuống cạnh cô hỏi “Tiểu Ngọc, sao không thấy Lôi Ti cùng Mộng Na?”
Tiểu Ngọc cầm ly nước đặt bên cạnh lên uống nói “Lôi Ti đã về nhà!”
“Trở về phủ tổng thống rồi sao?” Lý Mật nhìn cô nói.
“Đúng!” Tiểu Ngọc gật đầu nói.
Lý Mật than thở “Vậy sau này sẽ không quay lại sao?”
Tiểu Ngọc nhìn cô cười nói “Nếu Lôi Ti không tới, có phải cô lo lắng sẽ không được nhìn thấy người đàn ông kia nữa???”
Lý Mật bị cô nói trúng xấu hổ, liếc nhìn cô “Tôi mới không như vậy!”
“Thật không?” Tiểu Ngọc không tin hỏi.
“Tôi nói thật!” Lý Mật khẳng định.
“Phụt......Tôi chọc cô đấy!” Tiểu Ngọc cười nói.
Lý Mật làm bộ tức giận “Không thèm để ý đến cô nữa!”
Tiểu Ngọc cười nói “Được rồi, được rồi, tôi không trêu cô nữa, nói thật, tôi cũng muốn đi thăm Lôi Ti!”
“Được, vậy tôi cũng đi!” Lý Mật nói.
Tiểu Ngọc hai tay chống cằm, không còn hơi sức “Cô cho rằng ai cũng có thể vào phủ tổng thống sao?”
“Có thể gọi anh họ tôi giúp đỡ!” Lý Mật vui vẻ nói.
Tiểu Ngọc vội vàng từ chối “Tôi không muốn tìm anh họ cô giúp đỡ!”
Lý Mật nhìn cô cười hì hì “Thế nào, chuyện giữa cô và anh họ tôi vẫn chưa giải quyết sao?”
“Không cần nói với ông ta!” Tiểu Ngọc than thở.
“Vậy cô không nói, tôi tự đi tìm anh họ tôi!” Lý Mật nói.
“Lý Mật, bây giờ tôi cũng đã tan việc, chúng ta về thôi!” Tiểu Ngọc khẽ nói.
Lý Mật cầm túi xách đứng dậy......
Tiểu Ngọc nhìn thấy cô đi ra, cũng chạy theo!
Hai người đi ra, Tiểu Ngọc nói “Hay là gọi điện thoại cho Mộng Na với Lôi Ti?”
Lý Mật gật đầu “Cũng được, hay là ngày mai cô gọi đi, hôm nay tôi sẽ ở nhà anh họ!”
Đỗ Lôi Ti ngủ đến tối, cô ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng......
Cô xuống giường mở cửa phòng đi xuống phòng khách, nhìn thấy mấy ngườ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, cô đi tới trước, mất hứng hỏi “Mọi người ăn tối sao không gọi tôi?”
Bùi Mộng Na nhìn cô “Chị ngủ say như vậy sao bọn em có thể gọi chị chứ?”
Đỗ Lôi Ti không để ý đến lời cô nói.......đi tới cạnh người đàn ông ngồi vị trí chủ tọa hỏi “Tại sao anh không gọi tôi?”
Bùi Tuấn Vũ hơi sững sờ, sau đó phục hồi tinh thần giải thích “Anh thấy em ngủ say cho nên không nhẫn tâm gọi em dậy!”
“Vậy có phải tôi nên cảm ơn anh không?” Đỗ Lôi Ti nói.
“Anh......” Bùi Tuấn Vũ đang muốn nói gì đó.
Đỗ Lôi Ti đứng đó, hai tay chống nạnh nhìn anh “Anh cái gì mà anh? Bây giờ anh đừng nói gì nữa, giải thích chính là che giấu, nói gì cũng chỉ là cái cớ, anh chính là không muốn cho tôi ăn cơm!”
Mạnh Lạp nhìn thấy dáng vẻ bạn thân mình như vậy liền cười lớn “Xem ra vợ cậu thật sự muốn phát huy!”
“Này, tôi không phải vợ anh ta, nhớ, sau này không được nói như vậy!”
Mạnh Lạp ngậm miệng, không muốn tự làm mình mất mặt!
Bùi Tuấn Vũ ngồi đó, không dám nói nữa, chỉ liếc nhìn cô rồi cúi đầu ăn tối.
Đỗ Lôi Ti ngồi bên cạnh, hỏi cô gái đang cười trộm “em đang cười cái gì vậy?”
“A.......Em......Em không cười gì hết!” Bùi Mộng Na nén cười nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti cầm đũa, gắp món ăn, từ từ ăn!
Lúc cô đang ăn, điện thoại trong túi chợt vang lên, cô đặt đũa xuống cầm điện thoại lên nghe “Alo......”
“Lôi Ti, cô đang ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên.
“Tôi còn có thể ở đâu, bây giờ tôi như chim bị nhốt trong lồng!” Đỗ Lôi Ti oán trách.
Lý Mật nói “Lôi Ti, ngày mai cô có thể ra ngoài không?”
“Có thể, sao vậy?” Đỗ Lôi Ti hưng phấn hỏi.
“Tôi đang ở cùng Tiểu Ngọc giống cô ở cùng Mộng Na, ngày mai cô tới đây chúng ta cùng đi dạo phố được không?” Lý Mật hỏi.
“Được, được, cứ quyết định vậy đi, ngày mai chúng tôi sẽ qua đó!” Đỗ Lôi Ti cười nói.
“Được, cứ quyết định vậy đi!” Lý Mật nói xong liền cúp máy.
Đỗ Lôi Ti nhìn điện thoại, cười nhìn cô gái đang nhìn mình “Mộng Na, ngày mai chúng ta ra ngoài đi!”
Bùi Mộng Na nhìn cô từ trên xuống dưới “Lôi Ti, bây giờ bụng chị to như vậy có thể đi ra ngoài sao?”
“Em nói vậy là sao chứ? Hình dáng chị thế này thì sao chứ?” Đỗ Lôi Ti hỏi.
Bùi Mộng Na toát mồ hôi, tại sao bụng cô càng lớn thì tính khí càng thất thường vậy chứ?
“Ý của em là bụng của chị lớn như vậy nếu có nguy hiểm vậy phải làm sao?” Bùi Mộng Na lo lắng nói.