“Người cô ấy thương thầm chính là người đàn ông thích cô!” Tiểu Ngọc nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti hơi nhíu mày, suy nghĩ, người thích cô?
Là ai chứ?
Không có ai thích bà bầu này chứ?
“Tiểu Ngọc, cô nói thẳng cho tôi biết đi, tránh cho tôi phí công suy đoán!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
Tiểu Ngọc buông bát đũa nhìn cô nói “Tiểu Mật thích Tiếu Bằng!”
“Cái gì?” Đỗ Lôi Ti trợn to mắt hỏi.
“Dịu dàng một chút, tránh làm ảnh hưởng đến con gái nuôi của tôi lại lớn tiếng giống như cô vậy!” Tiểu Ngọc đùa.
Đỗ Lôi Ti làm bộ ai oán “Tôi đâu có giống như cô nói?”
“Ha ha......Cô xem dáng vẻ của cô bây giờ rất buồn cười!” Tiểu Ngọc buồn cười nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti cũng buông bát đũa xuống, hai tay chống cằm, nhìn cô gái ngồi đối diện mình khẽ nói “Hôm nay tôi đã gặp người đàn ông kia!”
“Người đàn ông nào?” Tiểu Ngọc nhìn cô hỏi.
“Còn có thể là ai, xem ra tôi phải chuyển đi!”
Tiểu Ngọc trợn hai mắt nhìn cô “Người đàn ông mà cô nói không phải tổng thống chứ?”
“Làm sao cô biết?” Đỗ Lôi Ti không thể tưởng tượng được nhìn cô.
“Không cần nghĩ cũng biết!” Tiểu Ngọc liếc nhìn cô nói, sau đó lại tiếp tục “Vậy cô nghĩ thế nào?”
“Tôi còn có thể nghĩ thế nào, bây giờ tôi phải sinh con một cách an toàn!” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt kiên định nói.
Bùi Mộng Na nhìn anh trai đi vào, đi tới lấy lòng “Anh, anh quay về rồi à?”
Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn cô, lạnh giọng hỏi “Em biết cô ấy còn sống lúc nào?”
Bùi Mộng Na nhìn anh do dự, không biết phải nói thế nào “Em......”
“Em không nói cũng được, dù sao ngày mai em cũng sẽ đến Châu Phi!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.
Mẹ kiếp, sao cô lại có anh trai như vậy chứ?
Lời vừa rồi rõ ràng là uy hiếp!
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô cười nói “Nói hay không, có liên quan đến chuyện đi hay ở của em!”
Lôi Ti, bây giờ phải xin lỗi chị rồi, không còn cách nào khác, ai bảo anh trai cô lại lạnh lùng như vậy chứ!
Dù sao tình hình bây giờ cũng hướng về kế hoạch ban đầu của cô, xem như nói ra cũng không ảnh hưởng gì!
Bùi Mộng Na nhìn anh trai lấy lòng nói “Anh, em nói là được chứ gì, chỉ cần đừng để em tới nơi quỷ quái kia là được!”
“Nói đi!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản nó.
“Chính là lúc nghe mọi người nói chị dâu nhảy xuống biển tự tử, em không tin nên đến Duyên Hải, sau đó.......” Bùi Mộng Na bô bô nói.
“... ...”
“... ...”
Bùi Tuấn Vũ càng nghe sắc mặt càng tối, lạnh giọng nói “Tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình anh lại bị biến thành kẻ ngu sao?”
“A......Anh, làm gì có, là anh không thích chị dâu cho nên cảm thấy dù anh không biết tin tức của chị dâu cũng không sao!” Bùi Mộng Na làm như không có gì nói.
“Các người thật là to gan!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói.
Bùi Mộng Na vội vàng cắt lời anh hỏi “Anh, bây giờ em hỏi anh, rốt cuộc anh có yêu chị dâu hay không?”
Bùi Tuấn Vũ chán chường dựa vào ghế sa lon, nặng nề thở dài “Bây giờ yêu còn tác dụng gì không? Cô ấy đã mang thai con của người khác!”
“Anh, nếu như anh thật sự yêu chị dâu thì hãy yêu tất cả mọi thứ thuộc về chị ấy, bằng không buông tay đi!” Bùi Mộng Na nhìn anh nghiêm túc nói.
Bùi Tuấn Vũ dựa trên ghế sa lon, nghe em gái nói những lời này, anh nghiêm túc nghĩ đến những chuyện của anh và cô.... ...
Hồi ức của anh và cô dù không đẹp so với người khác nhưng lại có nhiều nụ cười cùng đau khổ, đều là những thứ anh chưa bao giờ trải qua!
Bây giờ nếu anh muốn cô quay lại nhưng mà anh sợ cô không dễ dàng tha thứ cho mình!
Bùi Mộng Na nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, khẽ nói “Anh, nếu như lần này anh bỏ lỡ thì sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa, anh tự mình suy nghĩ đi!” Nói xong cô quay về phòng mình!
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy bóng dáng em gái biến mất sau cầu thang, anh cũng đứng dậy đi tới phòng làm việc.
Anh ngồi trên ghế trước bàn làm việc, dựa đầu vào ghế. Nhắm mắt lại, suy nghĩ về những gì Mộng Na vừa mới nói......
“Nếu như lần này anh bỏ lỡ thì sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa, anh tự mình suy nghĩ đi!”
... ...
... ...
Những lời này không ngừng vang lên bên tai anh, không biết lặp lại bao nhiêu lần......
Trong thời gian không có cô ở đây, cuộc sống của anh thật sự không vui vẻ cho nên anh không thể cứ như vậy mất đi cô!
Bùi Tuấn Vũ đột nhiên mở mắt, anh mặc kệ muộn thế nào, anh đi tới phòng của Bùi Mộng Na......
Anh dùng lực gõ cửa kêu “Mộng Na nhanh mở cửa......”
Bùi Tuấn Vũ lớn tiếng kêu khiến toàn bộ hộ vệ dưới lầu đều chạy lên!
“Không có chuyện gì, đi xuống đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng ra lệnh.
Bùi Mộng Na nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng động, đi ra mở cửa, lười biếng hỏi “Anh, anh làm gì vậy? Đã muộn thế này!”
Cô vừa nói xong liền trợn tròn mắt, lớn tiếng nói “Làm gì vậy? Sao lại có nhiều người đứng trước cửa phòng tôi vậy?”
“Tổng thống, nếu không có chuyện gì vậy chúng tôi xuống trước!” Hộ vệ đứng ở trước cung kính nói.
“Được, đi xuống đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
“Tổng thống, cô chủ, chúng tôi xin phép!” Nói xong mấy hàng hộ vệ đi xuống!
Bùi Mộng Na thấy mọi người đi hết, cô vừa muốn đóng cửa phòng đi ngủ tiếp liền bị chặn lại!
Bùi Tuấn Vũ giơ tay chặn cửa hỏi “Mộng Na, Lôi Ti ở tầng mấy trong khu chung cư?”
“Anh, bây giờ đã là nửa đêm, anh hỏi nơi ở của Lôi Ti làm gì? Ngày mai nói dược không?” Nói xong lại muốn đóng cửa.
Bùi Tuấn Vũ lại một lần nữa nhanh tay lẹ mắt nhưng lần này lại không may như lần trước, ngón tay bị cánh cửa kẹp......
Bùi Mộng Na trong nháy mắt tỉnh táo kêu “anh......”
“Rốt cuộc Lôi Ti ở đâu?” Bùi Tuấn Vũ sắc mặt không đổi hỏi.
Bây giờ anh không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, chỉ muốn chỗ cô ở, anh sợ mình đến chậm sẽ không nhìn thấy cô nữa......
Bùi Mộng na vô lực nhìn anh than thở “Vào đi, xem tay anh bị thương thế nào?”
Bùi Tuấn Vũ đi vào, ngồi trên ghế sa lon chờ câu trả lời.
Bùi Mộng Na cầm hộp thuốc đi tới ngồi cạnh anh, cầm ngón tay bị thương của anh nhìn một chút, tím bầm, cô lấy hộp thuốc tan máu bầm trong rương, từ từ bôi lên tay anh......
Bùi Tuấn Vũ thu tay về, nhíu mày hỏi “Rốt cuộc Lôi Ti ở đâu?”
Bùi Mộng Na cảm thấy lần này anh trai thật sự nghiêm túc, không nói gì thêm “Em đưa anh đi!” Nói xong đi tới tủ cầm quần áo vào phòng tắm thay......
“Anh, chúng ta đi thôi!” Bùi Mộng Na từ trong phòng tắm đi ra nói.
Bùi Tuấn Vũ đi ra ngoài!
Hai anh em xuống gara, Bùi Mộng Na nói “Anh, tay anh bị thương hay là để em lái xe đi!”
Bùi Tuấn Vũ không nói gì, đi tới vị trí cạnh tài xế mở cửa lên xe!
Bùi Mộng Na ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi phủ tổng thống!
Dọc đường đi, không gian bên trong xe hết sức yên tĩnh......
Bùi Mộng Na nhìn anh trai ngồi bên cạnh, không nhịn được hỏi “Anh, sao đã muốn thế này rồi anh còn tới tìm Lô Ti”
“Không cần em quan tâm, chuyên tâm lái xe đi!” Bùi Tuấn Vũ nhắm mắt, lạnh giọng nói.
“Anh, nửa đêm anh đi tìm Lôi Ti, chẳng lẽ không có nguyên nhân gì sao?” Bùi Mộng Na hỏi.
Bùi Tuấn Vũ im lặng......
Bùi Mộng Na thật sự hết ý kiến, lại hỏi “Anh, anh có thể nói một câu được không? Tới đó không phải anh cũng không nói gì đấy chứ?”
“Câm miệng, chuyên tâm lái xe đi!” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày.
Bùi Mộng Na than thở “Thôi, sao em lại có anh trai như anh chứ? Em thật sự quá bi kịch!”
Bây giờ cô thật sự muốn biết đã trễ thế này anh còn tìm Đỗ Lôi Ti làm gì?
Chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Bây giờ trong lòng cô tràn đầy nghi vấn nhưng lại không biết đáp án, thật sự khiến cô......
Thôi, chờ lát nữa đến rồi cô sẽ biết, bây giờ chỉ chuyên tâm lái xe thôi!
“Dừng xe!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng ra lệnh.
Bùi Mộng Na không hiểu hỏi “Sao vậy?”
“Dừng xe!”
Bùi Mộng Na không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại......
Bùi Tuấn Vũ mở cửa xe bước xuống, đi tới vị trí tài xế mở cửa “Ngồi sang kia!”
Bùi Mộng Na không thể giải thích được nhìn anh, không nói gì, đi xuống vòng qua xe tới vị trí bên kia ngồi......