Tiêu Hòa Nhã thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, làm như hắn quả thật đã làm chuyện có lỗi với mình . . . .
"Tôi là gì của em?" Sau khi hết khiếp sợ, Đông Phương Lỗi cũng bình tĩnh lại, chuyện nên tới thì sẽ tới, hắn chỉ phải ứng phó cẩn thận không thẹn mình, không thẹn với cô là tốt rồi.
"Hừ, anh còn hỏi anh là gì của tôi? Còn không thừa nhận mình ở ngoài ngoại tình hả? Bây giờ tôi nói cho anh biết, nếu anh kết hôn với tôi thì phải cùng tôi qua cả đời, anh dám nuôi tiểu tam, tiểu tứ tôi liền chặt anh!" Tiêu Hòa Nhã hung thần ác sát nói, khi nói chặt hắn còn nhân tiện liếc nơi đó của hắn một cái, dường như muốn cảnh cáo hắn, cho hắn biết hậu quả nếu dám nuôi tiểu tam, tiểu tứ.
Đông Phương Lỗi bị cô liếc một cái nhất thời mặt đầy vạch đen, sao trước kia hắn lại không thấy tính tình cô như vậy? Thật đúng là nói cái gì cũng có thể nói! " Tôi đã nói với em, bây giờ em mất trí nhớ nên nhận lầm người, tôi không phải chồng em, người trong lòng em cũng không phải là tôi, chồng và con của em đều đang đợi em...Em phải cố gắng nhớ tới bọn họ!" Đông Phương Lỗi nắm cánh tay cô nói rất nghiêm túc, chỉ hy vọng cô có thể mau chóng thoát ra khỏi thuật thôi miên chó má kia, nhanh chóng nhận rõ sự thật.
"Hu hu hu. . . . . ." Nhìn hắn thật lâu, thấy bộ dáng hết hy vọng kia của hắn, Tiêu Hòa Nhã rốt cuộc uất ức khóc lên, vừa khóc vừa chỉ trích: " Hu hu hu. . . . . Nếu anh không muốn tôi cứ việc nói thẳng, cần gì nói này nói nọ loạn cả lên, tôi biết đàn ông các anh người nào cũng đen tối, có người mới quên người cũ, tôi biết ngay, anh nhất định coi trọng người kia hơn, cô ta xinh đẹp hơn so với tôi sao, nhưng mà tôi cũng đâu phải già? Tốt xấu gì tôi cũng là một bông hoa mà? Hu hu hu. . . . . . Cái người bạc tình này, cái người khốn kiếp này, cái người. . . . ."
"Tiểu Nhã!" Đông Phương Lỗi cau mày.
"Cái gì Tiểu Nhã?" Tiêu Hòa Nhã vừa gạt lệ vừa cau mày, "Tiểu Nhã là tình yêu mới của anh?"
Đông Phương Lỗi nâng trán, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên cảm giác vô lực rất nặng nề, bây giờ hắn phải làm gì? Làm thế nào mới có thể khiến cho Tiểu Nhã chân chính trở lại? Lúc này trùng hợp thấy dáng vẻ bác sĩ Yamamoto đứng một bên cười đắc chí vừa lòng, cơn giận bùng lên, hắn buông Tiêu Hòa Nhã ra hung tợn vọt tới, "Rốt cuộc ông đã làm gì với trí nhớ của cô ấy?" Đông Phương Lỗi nắm cổ áo bác sĩ Yamamoto căm tức hỏi.
"Ha ha ha. . . . . ." Bác sĩ Yamamoto cười thật to, qua một hồi lâu mới tựa hồ cảm giác cười đủ rồi, ánh mắt ông ta xót thương nhìn Đông Phương Lỗi, giọng nói thản nhiên: "Tiểu thiếu gia, tôi không phải vì nghĩ cho cậu sao? Hiện tại mọi tâm niệm của cô ấy toàn bộ là cậu. Cậu là người cô ấy yêu thương, kết hôn cùng cô ấy là cậu, cậu là dành cho cô ấy. Không phải cậu vẫn muốn như vậy sao? Hiện tại cậu đã có được người như ý muốn sao lại tức giận như vậy? Lý ra cậu phải rất cao hứng mới đúng chứ?" Bác sĩ Yamamoto lại bắt đầu cười, mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, không biết là châm chọc mình hay là đang cười nhạo người khác. Ông ta nói ông làm rất đơn giản, xóa bỏ tất cả trí nhớ của Tiêu Hòa Nhã sau đó cài trí nhớ mới, tên cô ấy không phải là Tiêu Hòa Nhã mà là Noriko Nhã tử, cô ấy và Đông Phương Lỗi quen biết nhau từ nhỏ, đến khi lớn lên hai người cùng đi du học tại Trung quốc, sau khi tốt nghiệp hai người mới về nước kết hôn. Chỉ đơn giản như vậy.
"Ông thật đáng chết!" Sau khi ông ta ngừng lời, lửa giận của hắn ẩn nhẫn rất lâu rốt cuộc bộc phát, giơ quả đấm lên trực tiếp quất tới, sức mạnh khống hề nhỏ, “phịch” một tiếng, bác sĩ Yamamoto liền ngã gục.
Tiêu Hòa Nhã sợ hết hồn, vội vàng chạy tới kéo Đông Phương Lỗi, "Sao anh lại đánh người? Đang yên đang lành anh đánh người làm gì? Chạy nhanh lên một chút, bằng không ông ấy bắt anh chịu trách nhiệm sẽ không hay!" Không nói hai lời trực tiếp kéo Đông Phương Lỗi chạy ra ngoài.
Chạy thật lâu, hai người mới ngừng lại, khom người thở hổn hển, Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, ngọc bội đeo trên cổ cứ như thế lộ ra. Cô cau mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn không có ấn tượng với ngọc bội này chút nào.
"Cái này là anh tặng cho tôi hả?" Tiêu Hòa Nhã giơ ngọc bội trong tay lên hỏi Đông Phương Lỗi đứng đối diện.
"Cái gì?" Đông Phương Lỗi ngẩng đầu lên khi nhìn thấy miếng ngọc bội này đột nhiên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Tiêu Hòa Nhã nhìn hắn chăm chú, không hiểu tại sao khối ngọc bội kia lại khiến cho hắn phản ứng lớn như vậy, không phải chỉ là một khối ngọc bội thôi sao? Hắn chậm rãi giơ tay lên lấy ra một khối ngọc bội khác đang đeo trên cổ hắn, lần này tới phiên Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc, hai khối ngọc bội giống nhau như đúc.
"Cái này là tín vật đính ước của anh và tôi?" Tiêu Hòa Nhã đến gần hắn, cầm ngọc bội trong tay để chung với của hắn, hai ngọc bội giống hệt nhau, hơn nữa phía trên cũng có khắc cùng một chữ “Tiêu!” Nhưng tại sao phải khắc chữ Tiêu ở phía trên kia? Không phải nên khắc cái gì yêu người một đời một kiếp...? Hoặc là một cái đồng tâm kết cũng hay! Chữ Tiêu này là có ý gì?
Thật vất vả bình phục khiếp sợ trong lòng, lúc này hắn mới nhớ tới năm đó quản gia vẫn đi theo bên người hắn đã nói, tiểu thiếu gia, cậu và Tiêu tiểu thư thật có tướng vợ chồng nhất là đôi mắt, vừa tròn vừa lớn giống như trăng tròn.
"Làm sao em có khối ngọc bội này?" Đông Phương Lỗi hỏi, vừa mở miệng đột nhiên nhớ tới chuyện cô đã bị xóa đi trí nhớ, cuối cùng chỉ có thể tức giận khẽ nguyền rủa một tiếng. Đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Năm sinh nhật bảy tuổi ông nội cho hắn khối ngọc bội kia, khi đó ông nội nói là của một người rất quan trọng đối với hắn cho hắn, khi hắn vừa chào đời đã đeo vào trên người của hắn, nhưng sợ bị người khác lấy mất nên ông nội hắn mới cất đi, cho đến khi hắn bảy tuổi, ông nội nói hiện tại hắn có đủ năng lực bảo vệ cẩn thận đồ đạc của mình, nên ông nội mới đưa lại cho hắn ngọc bội kia, nhưng ngàn vạn lần không được để mẹ hắn nhìn thấy.
"Này này này . . . . ." Tiêu Hòa Nhã nóng nảy, "Anh không sao chớ? Tôi nói cho anh biết, cái này là khi tôi quen một người, bà ấy có một đôi mắt to. Bà ấy nói tôi và bà có duyên gặp mặt nên tặng cho tôi, ra là bà ấy cũng tặng cho anh à?" Dáng vẻ Tiêu Hòa Nhã như bừng tỉnh hiểu ra .
Những lời an ủi của cô dường như không mấy tác dụng, Đông Phương Lỗi vốn đang cực kỳ hoảng hốt nhưng sau khi nghe cô nói càng thêm kinh ngạc, "Em. . . . . . Không phải em bị thôi miên rồi sao?"
"A. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã vội vàng che miệng mình, chết rồi, nói lỡ miệng! Thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ Tiêu Hòa Nhã phất phất tay, "Được rồi, được rồi, tôi nói cho anh biết, vị bác sĩ Yamamoto kia tự xưng mình là đại sư thôi miên lợi hại nhất toàn Nhật Bản, nhưng cha tôi là đại sư thôi miên lợi hại nhất toàn thiên hạ, tôi là con gái của ông ấy, ông ấy sao để cho người ta có cơ hội thôi miên con gái mình. Khi còn bé ba tôi đã dạy qua cho chúng tôi về thuật thôi miên, về sau bất kỳ ai muốn dùng thuật thôi miên lên người chúng tôi đều vô dụng, bất quá vừa nãy tôi để cho ông ta đắc ý một chút, bằng không người mẹ kia của anh. . . . . ." Nói đến mẹ hắn, chân mày Tiêu Hòa Nhã nhíu lại cực kỳ nghiêm trọng.
Tiêu Hòa Nhã bước tới, một cánh tay khoác lên vai Đông Phương Lỗi bộ dáng như anh em tốt, "Anh nói xem có phải hai đứa mình là anh em bị thất lạc nhiều năm không?" Tiêu Hòa Nhã rất kỳ quái hỏi. Sau đó mới phát hiện ra mình rất lạnh, hắn mặc nhiều như thế còn mình chỉ mặc độc một áo len.
"Tôi cảm thấy mẹ anh hiện tại có thể không phải là mẹ ruột của anh, khi bác sĩ Yamamoto kia tiến hành thôi miên với tôi, thì bà ta đứng ngay bên cạnh cười âm trầm, một bên thì bác sĩ thôi miên còn bà ta ở một bên cười điên cuồng, nói gì kia mà, a, là nói như vầy, Cung Đằng Ngọc Lưu, con của ông và em gái họ của nó cùng ở chung một chỗ có được thừa nhận hay không? Anh không biết lúc đó bà ta cười điên cuồng đến cỡ nào, tôi đoán nếu lúc đó ba anh có mặt ở đấy khẳng định bà ta còn điên cuồng hơn!" Tiêu Hòa Nhã nói rất chân thành, vừa nghĩ tới người phụ nữ điên khùng đó Tiêu Hòa Nhã phát run, so với gió rét hình như còn nghiêm trọng hơn.
Đông Phương Lỗi nhìn cô, trước kia tự mình nghĩ không thông chuyện bây giờ hình như đã thông suốt, bởi vì không phải là con trai ruột của mình cho nên mới có thể đối đãi lạnh lùng như vậy? Bởi vì không phải là con trai của mình cho nên bà mặc kệ sống chết của hắn, mặc kệ hắn yêu thích, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không cũng thay hắn quyết định? Tại sao vậy chứ? Nhiều năm như vậy hắn đối với bà vừa kính vừa yêu, nhưng vẫn không đổi được một tia ấm áp của bà! Nếu bà ta không phải mẹ ruột vậy mẹ ruột hắn là ai? Hắn và em gái họ của mình bà ta vui mừng vậy sao? Đông Phương Lỗi cúi đầu nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã, cô gái này thật sự là em gái họ của hắn sao? Ai có thể cho hắn đáp án đây?
"Đông Phương Lỗi, anh đừng làm tôi sợ!" Trong nháy mắt Tiêu Hòa Nhã có chút không dám nhìn vào mắt hắn, dáng vẻ hắn giống như tất cả mọi hy vọng đều tan vỡ, đành nén tức giận."Những lời tôi vừa nói cũng chỉ là suy đoán thôi, anh đừng để trong lòng, mẹ anh đối với anh khá tốt, thật!" Tiêu Hòa Nhã buông hắn ra, vòng tay ôm mình thật chặt, lại nói cô thật lạnh muốn chết mà còn phải an ủi hắn nữa.
"Em tiếp tục giả vờ!" Đông Phương Lỗi đột nhiên tỉnh táo lại trầm giọng nói.
"Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã không hiểu.
"Em giả vờ vẫn bị thôi miên là Noriko Nhã tử, tránh để bọn họ sinh nghi!" Đông Phương Lỗi cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cô nhỏ giọng nói.
"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, không muốn cũng biết, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mẹ hắn không phòng bị. Nhưng mà bọn hắn bây giờ nên làm gì?
"Bây giờ chúng ta đi đến viện trước kia em ở tìm cha tôi hỏi cho rõ một chút!" Đông Phương Lỗi nói xong liền kéo tay cô rời đi, người khác không biết chuyện hắn nhưng cha hắn sao lại không biết?
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, chuyện ở đây cô không rõ ràng lắm, cũng không biết mình có phải là em gái họ của hắn hay không, nếu dựa theo lời người đàn bà điên đó nói, thì người phụ nữ cho mình khối ngọc bội đó chính là cô ruột của mình,Tiêu Vũ, nhưng không phải ba nói cô đã chết rồi ư? Sao lại bị nhốt ở Liệt Diễm Sơn Trang?
Thế nhưng sau khi trở lại trong sân kia mới phát hiện chú ‘thành ngữ’ và Cung Đằng Ngọc Lưu ngồi trên xe lăn không ai ở đấy cả. Bọn họ đi nơi nào? "Đông Phương Lỗi, có khi nào mẹ anh phái người đưa bọn họ đi không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
"Không thể nào!" Đông Phương Lỗi lắc đầu, "Mặc dù ông nội không biểu hiện ra nhưng tôi biết ông đặc biệt quan tâm cha, cho dù quyền thế của mẹ có lớn hơn nữa, trong gia tộc mặc nhiên ông nội là đương gia, mẹ không dám trực tiếp cãi lời ông nội. Nhất là chuyện của cha, càng không dám lộn xộn một phần, nếu không mẹ cũng sẽ không mặc cho ba sống an ổn ở chỗ này, hận như vậy không phải một sớm một chiều có thể giải quyết!"
"Vậy là ai chứ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi câu này cũng giống Đông Phương Lỗi nóng lòng muốn biết.